(Ấn F5 Nếu Bạn Không Nghe Được)
- Lá thư trong tuần: Giọt nước mắt rơi muộn
Có khi nào em thấy mệt mỏi vì quá nhiều những câu chuyện buồn, những con người như chẳng bao giờ tìm thấy niềm vui. Cuộc sống mà, đâu phải chỉ có những niềm vui, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ toàn nỗi buồn em nhỉ? Nhưng nếu có ai đó mang theo quá nhiều nỗi buồn, em cũng đừng vội nghĩ rằng họ không biết tìm đến niềm vui, biết đâu đấy, có thể số phận đã thực sự trêu đùa họ thì sao? Như chuyện về con thằn lằn nhỏ hôm nay anh kể…
Con thằn lằn nhỏ sinh ra từ bao giờ nó cũng chẳng biết nữa, tới khi nó có nhận thức về sự tồn tại của mình trong cuộc đời này thì nó cũng nhận ra mình chỉ có một mình, lạc lõng và cô độc. Cuộc sống chỉ là những ngày tháng mệt mỏi tìm kiếm thức ăn để tồn tại, để đủ sức lẩn trốn và bỏ chạy khi kẻ thù săn đuổi, để gắng gượng liếm những vết thương trên cơ thể cho mau lành, để những giọt nước mắt còn có thể lăn xuống cho nhẹ bớt nỗi buồn mỗi khi nó nghĩ về cuộc sống.
Thời gian cứ thế trôi đi. Một ngày nọ, thằn lằn mệt mỏi lê cơ thể với cái cổ họng đang khát cháy ra vũng nước, còn chưa kịp uống thì đã thấy bóng diều hâu đang lao đến thật gần. Cái vũng nước vốn là một cái ao nay đã cạn nằm trơ trọi giữa một khu đất trống chẳng có gì để lẩn trốn. Hoảng hốt, thằn lằn lao mình xuống mép nước nơi toàn những bùn đặc quánh, gắng nín thở chờ cho diều hâu bay qua. Rồi thì bóng con diều hâu cũng khuất dạng, thằn lằn lao lên bờ nằm vật ra thở lấy thở để.
“Mình cứ phải sống như thế này đến khi nào? Chẳng phải sớm muộn thì rồi mình cũng bị một con chồn hay một con diều hâu ăn thịt hay sao? Thế tại sao cứ phải kéo dài những ngày tháng và những vết thương đau nhức này chứ? Mình sẽ không chạy trốn nữa. Mình sẽ nằm ở đây chờ con diều hâu quay lại”
Nghĩ vậy thằn lằn chẳng bò đi đâu nữa, cứ nằm đó mặc cho mặt trời ở trên cao thiêu đốt. Nó nằm đó, chờ mãi, chờ mãi. hết buổi sáng rồi buổi trưa. Rồi tới chiều muộn mới thấy từ đằng xa một con chồn đang lững thững đi tới. Chắc nó ra uống nước, thằn lằn thầm nghĩ. vậy là cuộc đời ta sẽ chấm dứt ở đây, trong bụng một con chồn. Con chồn đến gần lắm, gần lắm rồi mà hình như vẫn không nhận thấy sự có mặt của con thằn lằn. Toàn thân co rúm lại, mắt không dám mở ra, con thằn lằn chờ đợi con chồn đi tới. Nó hé mở mắt ra, con chồn đã ở ngay cạnh nó. Thằn lằn bật dậy hét lên:
- Này chồn, ăn thịt tao đi chứ!
Trái với chờ đợi của con thằn lằn, con chồn sợ hãi nhìn nó rồi bỏ chạy thục mạng. Ngẩn ngơ nhìn theo con chồn, thằn lằn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chán nản, nó bò lại vũng nước
- Ơ kìa!
Nó giật mình nhảy lùi trở lại, rồi lại mon men bước tới mép nước. Dưới nước, nó thấy một con vật kì quái đang nhìn nó. Nó giơ hai chân trước lên, rồi ngoái đầu nhìn lại lưng mình. Hóa ra lớp bùn bám vào đã khô giờ biến nó thành một con vật trông thật kì quái. Nghĩ lại vẻ mặt con chồn lúc hốt hoảng bỏ chạy nó bật cười:
- Vậy là từ giờ ta sẽ không phải sợ lũ chồn nữa.
Từ ngày vô tình phát hiện ra lớp vỏ bọc, cuộc sống của thằn lằn đã dễ chịu hơn trước. Nhưng rồi thời gian đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Sự đói khát luôn khiến lũ thú và diều hâu trở nên liều lĩnh và đáng sợ, chẳng mấy chốc thằn lằn lại phải bỏ chạy thục mạng, trên người mang theo không ít vết thương để bỏ trốn. Mỗi lần như thế, nó lại tìm tới vũng bùn,lăn người qua đó. Nó ngày càng to lớn và gớm ghiếc. Và từ đó dù vết thương có đau đớn thế nào, nỗi buồn dày vò nó đến đâu nó cũng không bao giờ dám khóc. Nó sợ nước mắt sẽ làm bong lớp bùn kia đi mất..
Ngày tháng cứ thế đi qua, giờ đây nó đã trở thành một con vật to lớn mà chẳng mấy loài dám động tới. Những tưởng cuộc sống nó rồi cứ thế trôi qua thì một sáng đang nằm phơi nắng nó thấy từ đằng xa một con thằn lằn khác đang bị một con chồn đuổi chạy lại phía nó. Trái tim nó bỗng nhiên như loạn nhịp. Nó chết sững cả người trong khi con thằn lằn nhỏ kia nằm trốn dưới bụng, còn con chồn thì lảng ngay đi khi nhìn thấy nó. Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên nó trông thấy đồng loại của mình, một cảm giác vui sướng và xúc động khó tả ùa tới vây lấy nó. Phải một lát khi cơn xúc động tạm lắng nó mới cất được tiếng nói
Con thằn lằn nhỏ sinh ra từ bao giờ nó cũng chẳng biết nữa, tới khi nó có nhận thức về sự tồn tại của mình trong cuộc đời này thì nó cũng nhận ra mình chỉ có một mình, lạc lõng và cô độc. Cuộc sống chỉ là những ngày tháng mệt mỏi tìm kiếm thức ăn để tồn tại, để đủ sức lẩn trốn và bỏ chạy khi kẻ thù săn đuổi, để gắng gượng liếm những vết thương trên cơ thể cho mau lành, để những giọt nước mắt còn có thể lăn xuống cho nhẹ bớt nỗi buồn mỗi khi nó nghĩ về cuộc sống.
Thời gian cứ thế trôi đi. Một ngày nọ, thằn lằn mệt mỏi lê cơ thể với cái cổ họng đang khát cháy ra vũng nước, còn chưa kịp uống thì đã thấy bóng diều hâu đang lao đến thật gần. Cái vũng nước vốn là một cái ao nay đã cạn nằm trơ trọi giữa một khu đất trống chẳng có gì để lẩn trốn. Hoảng hốt, thằn lằn lao mình xuống mép nước nơi toàn những bùn đặc quánh, gắng nín thở chờ cho diều hâu bay qua. Rồi thì bóng con diều hâu cũng khuất dạng, thằn lằn lao lên bờ nằm vật ra thở lấy thở để.
“Mình cứ phải sống như thế này đến khi nào? Chẳng phải sớm muộn thì rồi mình cũng bị một con chồn hay một con diều hâu ăn thịt hay sao? Thế tại sao cứ phải kéo dài những ngày tháng và những vết thương đau nhức này chứ? Mình sẽ không chạy trốn nữa. Mình sẽ nằm ở đây chờ con diều hâu quay lại”
Nghĩ vậy thằn lằn chẳng bò đi đâu nữa, cứ nằm đó mặc cho mặt trời ở trên cao thiêu đốt. Nó nằm đó, chờ mãi, chờ mãi. hết buổi sáng rồi buổi trưa. Rồi tới chiều muộn mới thấy từ đằng xa một con chồn đang lững thững đi tới. Chắc nó ra uống nước, thằn lằn thầm nghĩ. vậy là cuộc đời ta sẽ chấm dứt ở đây, trong bụng một con chồn. Con chồn đến gần lắm, gần lắm rồi mà hình như vẫn không nhận thấy sự có mặt của con thằn lằn. Toàn thân co rúm lại, mắt không dám mở ra, con thằn lằn chờ đợi con chồn đi tới. Nó hé mở mắt ra, con chồn đã ở ngay cạnh nó. Thằn lằn bật dậy hét lên:
- Này chồn, ăn thịt tao đi chứ!
Trái với chờ đợi của con thằn lằn, con chồn sợ hãi nhìn nó rồi bỏ chạy thục mạng. Ngẩn ngơ nhìn theo con chồn, thằn lằn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chán nản, nó bò lại vũng nước
- Ơ kìa!
Nó giật mình nhảy lùi trở lại, rồi lại mon men bước tới mép nước. Dưới nước, nó thấy một con vật kì quái đang nhìn nó. Nó giơ hai chân trước lên, rồi ngoái đầu nhìn lại lưng mình. Hóa ra lớp bùn bám vào đã khô giờ biến nó thành một con vật trông thật kì quái. Nghĩ lại vẻ mặt con chồn lúc hốt hoảng bỏ chạy nó bật cười:
- Vậy là từ giờ ta sẽ không phải sợ lũ chồn nữa.
Từ ngày vô tình phát hiện ra lớp vỏ bọc, cuộc sống của thằn lằn đã dễ chịu hơn trước. Nhưng rồi thời gian đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Sự đói khát luôn khiến lũ thú và diều hâu trở nên liều lĩnh và đáng sợ, chẳng mấy chốc thằn lằn lại phải bỏ chạy thục mạng, trên người mang theo không ít vết thương để bỏ trốn. Mỗi lần như thế, nó lại tìm tới vũng bùn,lăn người qua đó. Nó ngày càng to lớn và gớm ghiếc. Và từ đó dù vết thương có đau đớn thế nào, nỗi buồn dày vò nó đến đâu nó cũng không bao giờ dám khóc. Nó sợ nước mắt sẽ làm bong lớp bùn kia đi mất..
Ngày tháng cứ thế đi qua, giờ đây nó đã trở thành một con vật to lớn mà chẳng mấy loài dám động tới. Những tưởng cuộc sống nó rồi cứ thế trôi qua thì một sáng đang nằm phơi nắng nó thấy từ đằng xa một con thằn lằn khác đang bị một con chồn đuổi chạy lại phía nó. Trái tim nó bỗng nhiên như loạn nhịp. Nó chết sững cả người trong khi con thằn lằn nhỏ kia nằm trốn dưới bụng, còn con chồn thì lảng ngay đi khi nhìn thấy nó. Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên nó trông thấy đồng loại của mình, một cảm giác vui sướng và xúc động khó tả ùa tới vây lấy nó. Phải một lát khi cơn xúc động tạm lắng nó mới cất được tiếng nói
- Chào bạn!
Con thằn lằn mới đến giật bắn người, nó hoảng sợ nhìn con vật gớm giếc mà vừa mới trước đó thôi nó vẫn tưởng là một đống đất cất lời chào nó. Sợ đến lặng người, nó chẳng nhúc nhích nổi để bỏ chạy chỉ biết giương đôi mắt mở to nhìn con vật đó
- Bạn đừng sợ, tớ không làm hại bạn đâu!
Có bỏ chạy cũng chẳng nổi với đôi chân như nhũn ra vì khiếp sợ, con thằn lằn mới đến chỉ còn biết lắp bắp trả lời nó:
- Bạn không ăn thịt tớ thật chứ?
- Ừ, tớ sẽ không làm đau bạn đâu, đừng sợ!
- Thế giờ tớ bỏ chạy bạn sẽ không đuổi theo tớ chứ?
- Ừ!
- Thật nhé!
- Thật nhé!
- Ừ mà!
Con thằn lằn mới đến như chỉ chờ có thế, cắm đầu chạy thục mạng. Nhìn bóng con thằn lằn mới đến xa dần, con thằn lằn như chợt tỉnh, nó muốn đuổi theo quá, nó đâu muốn con thằn lằn kia bỏ nó đi như thế. Nhưng giờ có đuổi theo cũng chẳng kịp nữa rồi, bóng con thằn lằn mới đến đã biến mất sau một bụi cây xa tít. Nó gục đầu xuống buồn bã…
- Này!
- Ơ, sao bạn không chạy nữa. À, ý tớ là sao bạn lại quay trở lại?
Nó ngỡ ngàng và vui mừng khi thấy con thằn lằn mới đến đã trở lại, đang ở trước mặt nó từ lúc nào.
- Ừ, tại con chồn, nó vẫn đứng rình tớ ở đằng kia kìa, sau mấy cái bụi cây.
Con thằn lằn mới đến vừa nói, miệng vừa nở một nụ cười tinh quái. Thật ra con chồn đã đi rồi, chỉ là nó thấy con vật kì quái này có gì đó là lạ và khiến nó cảm thấy thích thú.
- Vậy thì cứ ở đây với tớ, lúc nào muốn đi tớ sẽ đi cùng bạn, bọn chồn và diều hâu sẽ không dám làm gì bạn đâu!
Và câu chuyện về tình yêu của hai con thằn lằn đã bắt đầu như thế.
Chúng đã có những ngày thật hạnh phúc bên nhau. Con thằn lằn nhỏ bé ngày càng nhận ra dưới lớp vỏ xấu xí, gớm ghiếc của con thằn lằn to lớn kia là một trái tim hết mực yêu thương, lo lắng cho nó. Luôn hết mình và chẳng ngại ngần xả thân để bảo vệ nó. Vì thế mà nó cũng dành hết yêu thương của mình cho con thằn lằn kia mà chẳng hề bận tâm đến vẻ ngoài xấu xí.
Từ khi sinh ra vốn cảm thấy cuộc sống chỉ toàn những nỗi đau, nỗi cô đơn hành hạ nên từ ngày con thằn lằn nhỏ xuất hiện cuộc sống của con thằn lằn xấu xí đã thay đổi hoàn toàn. Lần đầu tiên nó biết yêu thương. Nó hạnh phúc lắm, hạnh phúc tới mức chẳng biết dùng lời nói nào để nói được cho con thằn lằn kia biết. Tất cả những gì nó có, nó làm đều vì con thằn lằn kia mà thôi, nó yêu con thằn lằn kia hơn chính cả bản thân nó mất rồi…
Nhưng càng yêu thương nó lại càng cảm thấy đau khổ mỗi khi nghĩ tới hình dạng gớm ghiếc của mình. Nó lo sợ một ngày nào đó con thằn lằn kia sẽ chán ghét nó vì cái hình hài gớm ghiếc nó phải mang. Đã rất nhiều lần nó muốn vứt bỏ cái vỏ bọc để lại trở về là một con thằn lằn nhỏ bé như ngày nào nhưng một tiếng nói khác lại vang lên trong đầu ngăn nó lại: “Không còn cái vỏ bọc thì làm sao mày bảo vệ được cho cô ấy, đến bản thân mày còn chẳng bảo vệ nổi thì cô ấy cũng sẽ rời bỏ mày mà thôi”.
Những dằn vặt đau khổ ngày càng chiếm hết tâm trí nó, làm mờ mắt khiến nó không nhận ra những yêu thương mà con thằn lằn kia vẫn ngày ngày dành cho nó. Rồi đến một ngày nó nghĩ rằng, con thằn lằn kia ở bên nó chỉ vì sự an toàn nó mang lại mà thôi. Ý nghĩ ngu ngốc đó xuất hiện trong đầu nó và không làm sao rời bỏ:
- Này, cậu có yêu tớ không? Hay cậu ở bên tớ chỉ vì tớ bảo vệ được cậu thôi, nếu đúng như vậy cậu hãy đi đi!
Câu nói như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim con thằn lằn nhỏ bé. Nó cảm thấy một sự xúc phạm nặng nề, lời nói như một gáo nước lạnh hắt thẳng vào ngọn lửa yêu thương mà ngày ngày nó gìn giữ. Nó làm sao hiểu được rằng câu hỏi ngu ngốc đó vốn chỉ vì con thằn lằn xấu xí kia muốn nhận được một câu trả lời rằng: Không, nó yêu con thằn lằn đó thật lòng.
Lặng lẽ giấu hai giọt nước mắt vừa lăn xuống, nó quay lưng bỏ đi mặc con thằn lằn xấu xí đứng trơ như đá. Nó đi, đi mãi, chẳng còn biết đến xung quanh nữa, lòng tràn ngập dằn vặt và những câu hỏi tại sao. Từ trên cao, bóng con diều hâu mỗi lúc một rõ dần…
Trông thấy diều hâu, mọi giác quan của con thằn lằn xấu xí như sống lại. Không, trời ơi, bao ngày tháng qua con thằn lằn nhỏ đã quên mất cách chạy trốn mất rồi... nó lao về phía con thằn lằn nhỏ bước đi trước đó – cái ao, phía con diều hâu cũng đang lao tới thật nhanh…
Đã muộn mất rồi… con diều hâu vội vã bay đi khi thấy nó, bỏ lại con thằn lằn đang hấp hối với thân thể nhỏ bé còn in hằn những móng vuốt và cái đuôi đã đứt lìa.
- Tớ sai rồi, hãy mở mắt ra đi. Là tại tớ tớ đã sai rồi. Hãy mở mắt ra đi, tớ sẽ không bao giờ xa cậu, không bao giờ làm cậu buồn, không bao giờ để cậu đi một mình nữa…
- Không… là tại tớ… tớ sai rồi… tớ vừa nhớ ra, chưa bao giờ tớ nói yêu cậu cả
Con thằn lằn nhỏ gắng mở mắt nhìn con thằn lằn xấu xí lần cuối:
- Tớ.. yêu… cậu!
Rồi đôi mắt nó từ từ khép lại, đánh rơi một giọt nước mắt nhỏ xíu, trong ngần
- Không!!!
Con thằn lằn xấu xí hét lên rồi lao xuống ao, nó bơi điên cuồng rồi tự cào cấu thân thể mình, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Nhưng chẳng được nữa rồi, cái vỏ bọc bao ngày tháng qua đã trở thành một phần cơ thể nó.
- Không!!! Thượng đế ơi, hãy làm ơn trả lại tôi hình hài ngày trước, tôi xin người, hãy cho tôi lại được làm con thằn lằn nhỏ bé để tôi được một lần ôm người tôi yêu vào lòng thôi. Tôi xin người.. hãy làm ơn đi…
Cảm động trước nỗi đau của con thằn lằn thượng đế hiện ra, ngài lặng lẽ đứng bên cạnh, đưa ánh mắt hiền từ nhìn nó. Đôi mắt đẫm nước, con thằn lằn tội nghiệp ngước lên hỏi thượng đế:
- Tại sao? Tại sao cuộc đời con chỉ toàn những đau khổ thế này? Tại sao người lại bất công với con như thế?
- Nếu cuộc đời không có những nỗi đau thì liệu có khi nào con cảm thấy được niềm hạnh phúc?
- Vậy tại sao người đã cho con hạnh phúc rồi lại lấy của con đi?
- Ta không hề cho được hạnh phúc, nếu con dễ dàng đầu hàng số phận, đầu hàng những nỗi đau như cái ngày con nằm tại đây chờ chết thì liệu con có ngày tìm được hạnh phúc không? Ta cũng không thể lấy được hạnh phúc của con, là con tự tay mình đánh mất đấy chứ.
- Con sai rồi, con đã sai rồi…
Con thằn lằn xấu xí chỉ còn biết ôm mặt khóc nức nở.
- Phải, con đã sai rồi. Trên đời này mọi sai lầm đều phải trả giá. Ta có thể làm ấm lại trái tim đã lạnh giá của con thằn lằn kia, nhưng ta không thể tạo ra hơi ấm đó, con có sẵn lòng đánh đổi trái tim ấm áp yêu thương của mình cho nó hay không. Hãy nhớ, nếu đổi con sẽ không bao giờ biết đến yêu thương hay đau khổ nữa.
- Con bằng lòng!
- Con nghĩ sao? Con thằn lằn nhỏ bé kia có hạnh phúc không khi nó sống lại thì trái tim con đã khô cạn. Sự hi sinh của con liệu có giúp nó có những tháng ngày hạnh phúc hay chỉ thêm những dằn vặt khổ đau? Ta đã nói, mọi sai lầm đều phải trả giá và đôi khi cái giá là rất đắt.
Con thằn lằn xấu xí nhắm nghiền đôi mắt, trong đầu nó hiện lên hình ảnh con thằn lằn nhỏ bé từ ngày chúng mới gặp nhau. Những ngày tháng hạnh phúc lướt qua trong đầu nó… nó hiểu rằng nó phải ra đi.
- Con chấp nhận sẽ rời xa nơi đây mãi mãi, dẫu chẳng thể yêu thương hay đau khổ nữa con vẫn xin người cho con còn biết khóc – điều đơn giản mà bao năm tháng qua con vẫn luôn ao ước, được không?
Thượng đế nhìn nó mỉm cười…
Con thằn lằn to lớn và xấu xí lặng lẽ đi vào rừng sâu, nơi chỉ toàn những đầm lầy mà chẳng bao giờ con thằn lằn nhỏ bé tìm tới được. Nó trở nên độc ác và xấu xa vì chẳng còn trái tim biết yêu thương nữa nhưng lạ là nó vẫn khóc. Người ta gọi nó là cá sấu và cho rằng đó là những giọt nước mắt dối trá mà chẳng mấy ai biết rằng đó đã từng là những giọt nước mắt của một trái tim biết yêu thương.
Con thằn lằn nhỏ bé sống lại đã đi tìm con thằn lằn xấu xí trong suốt một thời gian dài mà chẳng thấy, cuối cùng nó cũng chấp nhận được cuộc sống không còn con thằn lằn kia và tìm được hạnh phúc mới cho mình và cái đuôi của nó từ đó dù đã được thượng đế làm lành lại những thỉnh thoảng vẫn bị đứt ra những khi sợ hãi…
Em à, đừng bao giờ mệt mỏi vì những nỗi đau mà dừng lại, hạnh phúc luôn ở quanh ta và có thể xuất hiện bất cứ khi nào. Và xin em hãy nhớ, chẳng có hạnh phúc nào bỏ ta đi, chỉ có bàn tay ta không giữ lấy mà làm mất đi hạnh phúc thôi!
- Gửi từ Facebook Người kể chuyện
- Truyện ngắn: Ghét, thích, yêu, cưới (Phần 1)
Mồng 2 Tết
Vừa đi chúc Tết cùng cả nhà về ba có vợ chồng bác ở cơ quan lên thăm. Thế là nó phải lăng xăng giúp mẹ pha trà, lấy bánh xong rồi lẻn xuống bếp. Lớn rồi, 20 tuổi đầu chả nhẽ ba mẹ tiếp khách lại lên đó ngồi hóng chuyện cùng. Rồi bỗng dưng nghe cô vợ của bác đó nói:
- Ôi nhà mình có con bé dễ thương quá nhỉ, sướng quá đi mất. Con bé bao nhiêu tuổi rồi?
Mẹ đáp:
Mẹ đáp:
- Nó sinh năm 92 đấy chị, vừa tròn 20. Rồi mẹ gọi lớn: Vân ơi, lên đây mẹ bảo!
Vậy là tất tả chạy lên trình diện người lớn, mẹ hỏi nó:
- Thế con có biết ai đây không?
Nó cười cười bảo:
- Dạ con biết chứ, 2 bác khi xưa làm mai cho ba mẹ con, con cứ nghe mẹ con nhắc mãi…
Mọi người ôm bụng cười. Qua mấy câu hỏi học ở đâu, ngành gì rồi tự nhiên cô đó chốt lại:
- Thôi con làm dâu cô nhé, 2 nhà mình làm sui với nhau nhỉ. Chúng ta biết nhau quá rồi, khỏi cần tìm hiểu gì nữa, môn đăng hộ đối thế còn gì. Con trai cô đang học bên Mỹ, con về nhà cô rồi cô cho đi luôn. Vả lại con cô sinh năm 84, con thì 92, hợp với nhau quá còn gì.
Nó hết nhìn vợ chồng người bạn rồi lại nhìn ba mẹ nó mà cười cười. Nghĩ thầm rằng năm nào các cô các chú lên thăm nhà cũng đùa đùa mình về làm con dâu, nói vài ba câu thế rồi lại thôi, cái kiểu vô thưởng vô phạt đó riết hoài nó cũng không thích nữa. Thấy kiểu vồn vã của vợ chồng bác đó, nó cũng chỉ nghĩ rằng chắc đó chỉ là kiểu xã giao khéo léo của người lớn mà thôi. Nghĩ đó rồi lại thôi.
Mồng 3 Tết
Ba mẹ bảo phải xuống lại nhà cô chú hôm qua thăm lại cho phải phép. Vừa bước vào nhà cô chú thì cô chạy ra tay bắt mặt mừng, miệng gọi lớn: “Các con ơi, ra xem mặt em dâu này, bồng cả cu Tô ra cho nó xem mặt thím”. Nghe xong mấy câu đó làm nó đứng hình cả mấy giây, mặt đỏ bừng vì dị. Cô còn liên mồm bảo rằng: “Con cứ hỏi chị đó đi, về làm dâu nhà mẹ sướng lắm, mẹ coi như con gái”. Anh con trai lớn liền bảo: “Vậy phải ghi âm mấy lời mẹ nói lại mới đươc, để sau này khỏi phải chạy làng!”.
Cuộc nói chuyện không đầu không cuối rồi cũng phải kết thúc. Nó cũng không nghĩ được gì nhiều, cũng chỉ biết rằng Tết năm nào cũng được nghe mấy lời này, rồi thì thấy vui vui tí thôi. Ngồi trên xe, nó nghĩ rằng duyên phận của con cái, dù cha mẹ có định đoạt đến thế nào, thì cũng vẫn nằm trong tay con cái quyết định cả thôi.
1 năm sau,
Thời gian cứ thế mà trôi đi, cô cũng vẫn như vậy, chỉ có học hành và gia đình là hai thứ quan trọng với cô nhất lúc này. Hơn một năm trước, vì sự bồng bột của mình, cô đã lỡ làm chính mình đau, nên có lẽ bây giờ, thứ tình cảm yêu đương dường như xa xỉ hơn đối với cô. Cô chả có thời gian lẫn sự tự tin dành cho nó, khi đêm đến, cô buông mình trên chiếc giường êm ái với giấc ngủ ập đến ngay lập tức sau một ngày dài mệt mỏi, đến nỗi không có thời gian cho việc suy nghĩ vẩn vơ như cô thường làm khi xưa. Chắc có lẽ bây giờ cô đã trưởng thành hơn, đã biết tự bảo vệ mình, không làm mình đau bởi những suy nghĩ vẩn vơ, những kì vọng hão huyền.
Năm hết rồi Tết lại đến, mệt nhoài sau mấy ngày dọn dẹp nhà cửa trước Tết làm cô chỉ muốn nằm dài trong nhà “dưỡng sức”. Đang uể oải với tay lấy cái remote trên bàn chỉnh kênh tivi thì cô nghe ba chạy từ nhà bếp lên bảo:
- Tối nay vợ chồng chú ấy mời cả nhà mình sang ăn tối, coi như là tạo dịp gặp gỡ cho bé Vân và thằng con út bên đó. Tết năm ngoái cô cứ tha thiết đòi làm sui, năm nay thằng con út về ăn Tết nên muốn để 2 đứa gặp nhau luôn.
Nghe xong tự nhiên cô giật nảy mình, chuyện gì thế này, cả đời cô chưa bao giờ gặp kiểu “đi xem mặt” như thế này, vả lại chuyện bảo cô làm con dâu nhà đấy cả năm cô cứ tưởng nó đã được cho vào quên lãng rồi chứ.
Khá bối rối với chuyện này, cô lật đật chạy lên nhà thay bộ đầm nhã nhặn ra kiểu thục nữ để đi cùng ba mẹ. Dẫu sao cô vẫn thuộc tuýp người luôn muốn người khác có ấn tượng tốt về mình dù chỉ gặp nhau có một lần.
Ba nhấn chuông gọi cửa nhà bác, chạy ra mở cổng là một người con trai mà Tết năm ngoái đến nhà cô đã không thấy, vậy chắc chắn là anh ta rồi – người mà suốt cả mùa Tết năm ngoái cô bị gán ghép. Cô nhìn anh bằng cái nhìn bẽn lẽn ngượng ngùng, khẽ chào. Anh đáp lại bằng cái gật đầu khe khẽ và cái nhìn không để lộ cho người đối diện đoán được những suy nghĩ trong đầu anh ta.
Ấn tượng đầu tiên của cô về anh ư, một con người khá ngạo mạn, cô đã chào anh ta trước, đáng ra một người lớn hơn cô nhiều tuổi, du học ở Mỹ về, cũng nên cười tươi mà nói câu: “Nice to meet you” cho ra dáng một tay playboy chứ mặc dù cô biết thừa đó chỉ là một câu xã giao thông thường. Suốt trong buổi ăn tối, cô chỉ cười và trả lời những câu hỏi của người lớn, có lẽ cô và anh ta là 2 kẻ ít nói nhất trong bữa ăn. Cô cứ mãi đeo đuổi suy nghĩ của riêng mình về anh, và tưởng tượng miếng beefsteak trên đĩa là anh ta và cứ thế mà xẻo mà nhai như một kẻ tham ăn đích thực.
Ấn tượng đầu tiên của cô về anh ư, một con người khá ngạo mạn, cô đã chào anh ta trước, đáng ra một người lớn hơn cô nhiều tuổi, du học ở Mỹ về, cũng nên cười tươi mà nói câu: “Nice to meet you” cho ra dáng một tay playboy chứ mặc dù cô biết thừa đó chỉ là một câu xã giao thông thường. Suốt trong buổi ăn tối, cô chỉ cười và trả lời những câu hỏi của người lớn, có lẽ cô và anh ta là 2 kẻ ít nói nhất trong bữa ăn. Cô cứ mãi đeo đuổi suy nghĩ của riêng mình về anh, và tưởng tượng miếng beefsteak trên đĩa là anh ta và cứ thế mà xẻo mà nhai như một kẻ tham ăn đích thực.
Đến lúc mọi người ngồi lại uống trà tán gẫu sau bữa ăn, mẹ anh ta có bảo rằng rất muốn hai đứa chủ động gặp nhau để tìm hiểu và đi lại. Cô nghĩ thầm rằng con người kia ngay từ đầu mình đã không có mấy thiện cảm cho lắm, và nhủ chắc rằng anh ta nếu gặp mình cũng là do muốn chiều ý gia đình mà thôi, chứ đến 29 tuổi đầu mà chưa có người yêu thì… vả lại đã là dân du học, mấy ai không mang tiếng lăng nhăng…
Lúc về đến nhà, mẹ bảo với cô rằng lúc nãy, cô Vân Anh có nói với mẹ rằng hiện tại cô đang bị bệnh cần phải được thoải mái đầu óc và dưỡng sức, cô muốn 2 đứa nhanh chóng làm quen nhau và tiến tới xa hơn được nữa thì cô càng mừng, điều đó khá tốt cho bệnh tình hiện nay của cô. Nghe mẹ nói xong, đầu óc cô hơi mông lung, chả nhẽ việc cô quen anh ta hay không lại có ảnh hưởng đến thế sao, mà cô thì không muốn để bác ấy phải lo lắng nhiều. Thôi đành phó mặc cho chuyện gì đến thì sẽ đến, nhưng điều cơ bản là cô không có cảm tình với anh ta.
Một ngày đẹp trời sau Tết, lười biếng bắt đầu những tiết học đầu tiên trong năm mới, cô lơ đãng phóng mắt ra khung cửa sổ tầng 11 nơi có thể thấy được những đám mây trời lững lờ trôi, hay cùng một lúc có thể ngắm 2 cây cầu làm nên niềm tự hào của thành phố nơi cô lớn lên. Điện thoại rung lên làm cô giật bắn người, len lén mở mở điện thoại xem tin nhắn như một kẻ làm việc xấu giữa ban ngày ban mặt, nhất là trong giờ của giảng viên mang tiếng khó tính nhất Khoa này…
“Tối nay 7h tôi muốn gặp cô tại Memory coffee”.
Cô đọc tin nhắn mà miệng không quên lẩm bẩm, cái tên lạ hoắc nào mà lại gọi cô như thế, nếu lớn hơn thì gọi cô là em đi nhé, ghét nhất cái kiểu cộc lốc và ra lệnh như thế. Nói chung, đã ghét thì sẽ không reply. Tắt điện thoại và tiếp tục nghe giảng bài cho quên đi nỗi bực tức.
Cả ngày đi học cứ bù khú với lũ bạn lớn rồi nhưng vẫn đầu óc vẫn còn dở dở ương ương làm cô quên béng mất có kẻ đợi cô trả lời tin nhắn. 5h chiều, chuông điện thoại reo, cô bắt máy với chất giọng lịch sự và nhỏ nhẹ nhất có thể khi thấy số lạ gọi đến.
- Alô ạ!
- Này cô, sao cô không rep tin nhắn của tôi, có biết như thế là bất lịch sự lắm không?”
(Còn nữa…)
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Tăng Hà Vân
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
No Comment to " Blog Radio 226: Ghét, thích, yêu, cưới (phần 1) "