(Ấn F5 Nếu Bạn Không Nghe Được)
“Liệu ta có nên quyết định vào phòng mổ để giành giật lấy sự sống, hay ta buông xuôi để 6 tháng làm những việc ta nên làm?”
Dù những dòng tâm sự này Blog Việt đăng muộn 1 tháng sau khi Hoa Tuyết gửi mail đến Blog Việt nhưng ngay khi bài viết lên trang và nhận được những lời chia sẻ đồng cảm từ độc giả của Blog Việt, Blog Việt đã email đường link bài viết này đến Hoa Tuyết với mong muốn có thể giúp cô gái ấy có thêm nguồn động viên và niềm tin vào cuộc sống dường như đang trêu ngươi cô gái nhỏ bé ấy…Và thật bất ngờ, 9 ngày sau khi email đường link Blog Việt gửi lại Hoa Tuyết chúng tôi đã nhận được một lá thư với tựa đề Nhạt nhòa bật khóc bởi định mệnh – nhưng người gửi không phải Hoa Tuyết…
Mời bạn cùng nghe lá thư hồi đáp câu chuyện Nhạt nhòa bật khóc bởi định mệnh ấy, và khi nghe hết Blog Radio tuần này, dù bạn có tin rằng đây là một câu chuyện có thật hay chỉ là một câu chuyện của một độc giả khác đồng cảm với Hoa Tuyết viết tiếp thì điều duy nhất Blog Radio muốn gửi tới bạn đó là Đừng bao giờ buông xuôi cuộc sống dù quỹ thời gian của ta chỉ còn rất ít bởi vì những điều kỳ diệu của cuộc sống vẫn ở ngay bên ta, những hiểu lầm cũng sẽ được xóa tan chỉ cần ta tin và nắm giữ sức mạnh tình yêu ở bên mình thôi… hãy luôn có một khát khao và một niềm tin sống.
Lá thư hồi đáp gửi từ bạn đọc Hải Nguyễn – nickname…. japan20112016@
Mọi người còn nhớ câu chuyện “Nhạt nhòa bật khóc bởi định mệnh” không? Hôm nay tôi sẽ kể tiếp câu chuyện đó. Thôi thì tôi tạm đặt nó với tiêu đề:
Viết tiếp bản tình ca dang dở…
Ngày/Tháng/Năm...Japan buồn, những ngày hoa tuyết rơi…
Vòng xoáy của công việc khiến tôi tự cho phép mình không suy nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, vậy mà con tim quái gở vẫn thổn thức nhớ em kì lạ, nó nhớ em mọi lúc mọi nơi, hình bóng của em thường ập về trong tâm trí. Nhắm mắt lại… tôi có thể tưởng tượng thấy khuôn mặt biết cười và đôi mắt ướt át của em. Ôi…Tôi nhớ em!
Tôi lang thang lên mạng tìm kiếm gì đó, dù chỉ là nhìn nick em sáng, hay chỉ đơn giản đọc những câu status của em, tôi vẫn thầm lặng quan sát và cảm nhận em, dù tôi không hiểu nổi tại sao tôi lại làm thế, vì giờ đây tôi không thể giúp được gì cho em. Tôi không thể lau nổi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt vô tư ngày nào của em, cũng không thể chở em đi lòng vòng dạo phố vào những tối thứ bẩy, không thể nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của em, hay cho em tựa vai mỗi khi em mệt mỏi, cần một sự chở che. Những điều nhỏ nhoi với bất cứ gã đàn ông nào, nhưng với tôi đó là điều xa xỉ chỉ có thể kiếm tìm trong mỗi giấc mơ.
Dạo này tôi không thể tập trung vào công việc, một số tai nạn nghề nghiệp ập đến với tôi, có khi bị đau mắt, bị kim loại rơi vào đầu vào tay, công việc tôi đang làm bắt buộc phải tập trung cao độ về cả trí óc và thể lực mà dường như với tôi lúc này là một áp lực lớn, nhưng những nỗi đau đó có nề hà gì với tôi bằng nỗi đau trong tim mà lúc này tôi không biết san sẻ với ai. Tôi nhớ em!
Bạn đang theo dõi Blog Radio 232: Viết tiếp bản tình ca dang dở của blogviet.com.vn và nhacvietplus.com.vn
Mà cũng lạ thật, tôi và em chỉ quen nhau trong một mùa đông lạnh giá nơi xứ người, khi tuyết bắt đầu ngừng rơi thì em cũng bắt đầu muốn rời xa tôi, nhưng dường như chưa một người con gái nào hiểu tôi nhiều như em cả, và tôi cũng cảm nhận tôi hiểu em như hiểu chính bản thân mình vậy, dù tôi và em chưa gặp nhau một lần. Và tôi lại càng không tin một người chưa gặp bao giờ lại đem lòng yêu thương một người cả, có chăng chỉ là một cơn say nắng mùa đông, là những cảm xúc nhất thời người ta ảo tưởng ra thôi. Càng hiểu về em bao nhiêu, tôi lại càng nhút nhát bấy nhiêu, tôi sợ làm tổn thương em, sợ em sẽ phải rơi nước mắt vì tôi, không dám nói yêu em, vì tôi không biết tình cảm của mình là gì? Chỉ biết là tôi nhớ em, một thứ tình cảm không rõ ràng, ở giữa ranh giới yêu hay là hơn 1 tình bạn, và điều quan trọng tôi không muốn ràng buộc em bất cứ điều gì, bởi quanh em luôn có những vệ tinh tốt, ít ra họ có thể quan tâm chiều chuộng em làm những việc đơn giản ấy mà chính tôi ngay lúc này không thể làm được. Mà sao em không yêu họ nhỉ, họ đều có công việc tốt, yêu em thật lòng, lí do gì mà em lại không yêu đi, con gái lớn rồi. Hay là vì tôi nhỉ? Nghĩ đến thôi tự nhiên tôi cho mình ăn dưa bở. Một vài lần tôi đọc được những câu chuyện em viết không đầu không cuối trên những trang mạng, toàn là viết về tình đầu, rồi dạo này tôi thấy em viết về những câu chuyện tình cảm không rõ ràng lấp lững, dở dở ương ương, yêu mà như không. Cũng không hiểu sao tôi lại bỏ thời gian đọc những câu chuyện vô bổ của em, nhưng tôi lại dửng dưng với những câu chuyện đấy, ngược lại được rất nhiều comment từ mọi người.
- Em khác Anh quá. Chuyện tình cảm anh chẳng bao giờ nói cả, huống hồ gì đưa lên trang mạng.
- Bởi vì ở đấy, không ai biết ai, người ta có thể thả xòa cảm xúc, không dùng chiếc mặt nạ hàng ngày nữa… người ta được sống thật với cảm xúc, gạt những toan tính đời thường sang một bên.
Khi đó tôi chẳng cần để tâm, suy nghĩ sâu xa những lời em nói và cho đó là mơ mộng, sống viễn tưởng và vớ vẩn quá. Đúng là con gái.
Vậy mà giờ đây, dường như mọi cố gắng lúc này đều vô nghĩa… vẫn không ngăn nổi… Tôi nhớ em!
Tôi lao lên mạng tìm em, muốn hỏi em nhiều câu hỏi. Mặc dù trước đây, một vài lần tôi chủ động bảo em đừng phí thời gian đến tôi, tôi sẽ không liên lạc với em nữa đâu vì…. tôi sợ tôi sẽ yêu em mất. Sao giờ đây tôi lại muốn đặt những câu hỏi: Tại sao em lại muốn rời xa tôi? Tại sao em lại muốn tôi hãy giúp em làm điều đó? … “Em giờ ra sao, rất vui hay đang buồn, có khi nào trong phút giây em chợt nhớ đến tôi?”… Tại sao và tại sao, bao nhiêu câu hỏi cứ nhảy nhót trong đầu tôi, hay chỉ đơn giản bởi cuộc sống này có quá nhiều câu hỏi sinh ra là đã không có câu trả lời, và những câu hỏi của tôi lúc này cũng vậy.
- Dạo này em thế nào, khỏe không em?
Khoảng 15 phút sau, tôi bắt đầu để nick chế độ ẩn và lúc đấy tôi mới thấy em reply lại tin nhắn của tôi.
- Em vẫn ổn. Còn anh thì sao?
Bao nhiêu câu hỏi tại sao lúc này của tôi chạy biến đi đâu mất, tôi chỉ biết lặng nhìn những dòng tin nhắn cho đến khi em out và rồi thẫn thờ, một cảm giác trống vắng, hụt hẫng. Tôi phải giúp em quên đi hình bóng của tôi, để em có thể mở lòng với ai đó chứ. Thề với lòng tôi phải làm điều đó, dù tim tôi, ở ngay ngực trái này vẫn nhức nhối ngập tràn khi nghĩ đến em. Một câu nói ngày xưa của em chợt vang lên trong đầu tôi:“Anh ơi, Em buông đây, buông với thứ mà mình chưa bao giờ có được”. Gã đàn ông lạnh lùng trong tôi vẫn tàn nhẫn im lặng với câu nói của em. Bây giờ tôi cũng đang buông, buông với em, với thứ cảm giác chưa kịp định hình này, chỉ đơn giản là điều em muốn, em vui là được.
22h tôi bắt đầu đọc được những dòng tin của em.
- Anh vẫn ổn chứ. Sao không trả lời em?
- Uh. Anh vẫn bình thường.
Em bắt đầu xem wc của tôi.
- Trông Anh phờ phạc quá. Anh rồi chết ngập vì tiền mất thôi, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhá.
- Vì có những thứ không thể mua được bằng tiền… nhưng lại mua được bằng rất rất nhiều tiền.
Cái cách nói chuyện của em, nó làm tôi mỉm cười lúc nào không biết nữa.
Bạn đang theo dõi Blog Radio 232: Viết tiếp bản tình ca dang dở của blogviet.com.vn và nhacvietplus.com.vn
Tôi bắt đầu xem wc của em, dù nhìn qua màn hình máy tính mờ nhạt nhưng tôi cảm nhận em đang cố cười mà mắt đỏ hoe, có đôi lúc tôi thấy em ngửa đầu lên trên, vậy mà nước mắt của em vẫn tràn mi, ướt đẫm bờ môi. Ôi, người tôi ớn lạnh dọc sống lưng. Em đang có chuyện gì giấu tôi sao, lau nước mắt đi em, tôi thương em quá, nhưng không biết làm gì, bởi ngay lúc này điều tôi muốn chỉ là gạt đi những nước mắt kia trên bờ môi em, nhưng tôi không thể làm gì hơn, tôi xa em quá, chưa khi nào tôi thấy mình tồi tệ như lúc này.
Tôi tìm đến thuốc và hút. Tôi yêu sự yếu đuối của em, yêu cái tính ngang bướng hay dỗi hờn của con gái mà ngày xưa tôi cực kì ghét, tôi yêu những giọt nước mắt ấy. Tôi đã từng nghĩ nếu tôi yêu ai sẽ không bao giờ làm cho người ấy phải nhỏ một giọt lệ, vậy mà giờ đây em đang khóc, nước mắt em đang tuôn rơi, vậy mà tôi không thể ở bên em ngay lúc này. Tôi đúng là một gã tệ nhất trên đời. Nhìn ra ngoài khung cửa sổ, tuyết đang rơi, những trận tuyết cuối mùa, lạ quá, tôi cứ ngỡ ngày 8/3 là ngày tuyết rơi cuối cùng ở đây, vậy mà hôm nay tuyết rơi thêm 1 lần nữa ư? Em đã làm tôi yêu tuyết hơn, yêu cái lạnh tê tái của mùa đông, yêu cuộc sống này hơn dù với tôi trước kia ngập tràn trong công việc và sự xuất hiện của em, em làm tôi tốt hơn mỗi ngày.
- Em không khóc nữa đâu. Anh đừng hút thuốc nữa.
- Anh… Anh xin lỗi, xin lỗi em. Anh không cách nào lau nổi những giọt nước mắt kia. Em hãy khóc đi đừng cố gồng mình vì một điều gì cả. Hãy khóc đi em.
Tôi lặng im nhìn em và tim tôi đau nhói, bất lực, chúng tôi lặng nhìn nhau trong bao lâu không biết nữa… cho đến khi em tắt wc.
- Anh này. Nếu em lấy chồng thì sao? Em sắp lấy chồng rồi.
Tôi sốc với cái tin này, miệng tôi há hốc, có cái gì chặn lại nơi cổ họng. Đáng lẽ tôi phải vui mừng vì cái tin đó chứ, chẳng phải lâu nay tôi luôn muốn em có một hạnh phúc thật sự cơ mà, một mặt cười nhăn răng được đáp trả lại em.
- Anh ấy ở gần nhà em, bố mẹ anh ấy cũng kết em lắm, anh ấy lớn tuổi rồi nên không muốn yêu đương lung tung nữa, chẳng hiểu sao, em thế này mà lại là mục tiêu anh ấy muốn lấy làm vợ anh à. Bố mẹ em thì cứ gần nhà, có công việc ổn định là ok rồi, chắc đám cưới diễn ra nhanh thôi.
- Uh. Chúc mừng em.
Nhưng sau đấy là một cái cười nhếch môi, tôi cười gượng. Mới hơn một tuần không liên lạc, vậy mà em đã quên được tôi, nhanh chóng bên một người khác ư, em cũng chỉ như bao người con gái khác thôi sao? vậy lâu nay tôi đã hiểu được gì từ em, em đâu phải là con người ngày đó nữa, nhưng sao em lại khóc, em lại yếu đuối trước tôi làm gì, chỉ mới mấy phút trước đây, tôi tự trách giận mình. Vậy đấy là lí do em rời xa tôi, tôi sẽ giúp em làm điều này, dù sao em cũng tìm được bến đỗ cho cuộc đời em, em xứng đáng nhận được điều đó, còn hơn là mong chờ ở một gã đàn ông xa xôi như tôi. Tôi chúc mừng em, mà nghe hụt hẫng, trống chếnh, tựa như ai đang bóp nghẹt lấy tim tôi ngay ngực trái này. Tôi không thể níu em, vì có người sẽ làm em hạnh phúc hơn tôi, còn gặp tôi là em còn tổn thương.
Em ơi. Tôi buông, để Em được hạnh phúc.
- Phải sống thật hạnh phúc, em biết chưa.
- Anh đừng hút thuốc nhiều, đừng thức khuya nữa…
- Sao anh cứ gõ gõ, rồi xóa xóa thế… Anh muốn nói gì phải không?
Sao em lại cứ hiểu tôi đến vậy, đừng quan tâm đến tôi hay lo lắng cho tôi nữa. Thà em cứ nói những câu tệ nhất với tôi lúc này, vì tôi không một lời níu em, thà em cứ trách móc với tôi thì có lẽ tôi nhẹ lòng hơn biết bao.
- Uh. Anh không sao đâu. Chỉ hơi đau đầu một chút. Dạo này công việc căng thẳng quá.
- Vậy anh ngủ sớm đi.
- Uh. Anh sẽ giữ lời hứa không liên lạc với em nữa, có lẽ tốt với em và với anh lúc này. Bye em.
-Vâng.
Tôi bắt đầu để nick ở chế độ ẩn, ở bên kia nick em vẫn sáng đèn, cảm nhận như em muốn tôi nói một điều gì đấy. Nhưng không, tôi im lặng cầm những điếu thuốc để hút, như muốn đốt những tàn tro trong lòng.
Bạn đang theo dõi Blog Radio 232: Viết tiếp bản tình ca dang dở của blogviet.com.vn và nhacvietplus.com.vn
Cứ một bước chạm vào rồi một bước đẩy ra xa, đã có khi ngỡ đã chạm đến được trái tim của em nhưng dường như là không phải. Tôi sẽ không làm được… bởi vì em không thuộc về tôi, dù đôi lúc tôi ngỡ là đã từng. Những gì tôi không thể làm được với em lúc này, thì người đàn ông kia sẽ làm được. Vậy nên tình yêu thật sự là khi đặt người khác lên trước cả bản thân mình. Là khi chấp nhận buông tay để em đi về phía không có tôi, nhưng là phía chân trời hạnh phúc của riêng em, chỉ cần em hạnh phúc, em vui cười mỗi ngày đó sẽ là niềm vui lớn của tôi. Bằng cách nào đấy tôi sẽ vượt qua được, dù với tôi thật sự rất khó khăn. Tôi đã trải qua không ít sóng gió trong cuộc đời này rồi, thì việc chịu đựng thêm một nỗi đau mất mát, để vụt em khỏi tầm tay với, để cảm xúc lướt qua len lỏi đau nhói thêm một lần nữa có nề hà gì đâu. Tôi chấp nhận để em đi tìm hạnh phúc riêng em. Chỉ cần thế thôi.
“Khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
Khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
Khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
Khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
Khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
Những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
Những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
Những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời…
Những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
Những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
Những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời…
Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
Tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
Xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
Rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
Biết đến bao giờ mới mở ra?”
Tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
Xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
Rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
Biết đến bao giờ mới mở ra?”
Những ngày sau tôi ít lên mạng hơn, nhưng dường như những lần ít ỏi ấy không thấy nick em sáng như trước nữa. Em luôn trực trên mạng vào mỗi tối cơ mà, có chuyện gì với em không? À… chắc em bận rộn với việc chuẩn bị đám cưới thôi mà. Mặc kệ em, quên em đi, nhớ em làm gì.
Có lẽ cuộc đời này tôi sẽ mãi mãi không quên được em, nhưng tôi sẽ cố gắng học cách đối diện với em bằng một trái tim bình thản nhất
Làm người phải học cách từ bỏ và lãng quên…
Từ bỏ thứ không thuộc về mình- lãng quên người đã từ bỏ tôi đi
Một người bạn thân ở Việt Nam nhắc tôi, mai là sinh nhật tôi… Ừ thì nhật nhẽo quái gì, tôi có muốn nhớ đến ngày ấy đâu. Năm trước ở Việt Nam, còn người thân, bạn bè còn nhậu nhẹt, năm nay nơi đất khách quê người, ai cũng bận bịu với công việc. Ngày ấy sẽ làm tăng ca, mong không ai nhớ ngày đó cả, hoặc về một mình nhậu say rồi tắt máy và ngủ. Chợt nhận ra mọi mối quan hệ xung quanh nhạt thếch, vô vị. Giật mình quay lại lâu nay tôi đang đi tìm gì, được gì và mất gì? Sao tôi thấy mình đang chạy với thời gian… công việc và công việc.
Bất chợt nụ cười em ập về trong tâm trí tôi, tôi mở list nhạc để xua đi ý nghĩ về em,
“Có giấc mơ vô hình anh đang mơ, anh mơ một chiều êm đềm, có giấc mơ anh từng như vu vơ ngày nào được cầm tay em… Em giờ chỉ như một giấc mơ mùa đông, đã đi thật xa cùng băng giá… nhớ em nhiều, anh vẫn nhớ thật nhiều, anh nhớ em trong từng giây phút... giấc mộng vô hình”.
Chẳng hiểu sao bài đầu tiên tôi nghe lại là thế, một bài hát có biết bao kỷ niệm của tôi và em ngày đầu mới quen, tôi cho em nghe bài này, em nói em có một nỗi niềm gì đó rất riêng với bài hát này, như là giành cho riêng em vậy. Đã một vài lần tôi hát cho em nghe, hầu như lần nào cũng nghe tiếng tit tit ghi âm, em nói:
- Em ghi âm lại để nghe mỗi khi buồn. Sao anh không đổi nghề ca sĩ, em làm fan ruột nhá.
- Sao em không hát cho anh nghe bao giờ nhỉ.
- “ Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo, lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất, vì tình yêu mong manh, tay em quá yếu mềm người yêu ơi anh có biết? Em yêu anh hơn thế, nhiều hơn lời em vẫn nói…”
Mấy câu đầu tiên em hát cho tôi nghe là một bài tình ca đang hit. Khi đó nghe mong manh và có tâm trạng gì đó. Tôi trêu đùa:
- Em hát hay hơn anh nghĩ đó. Lại đang nghĩ về người yêu cũ đấy à.
- Sống đơn giản cho đời thanh thản anh à. Người ta không cần mình, thì mình sẽ buông.
- Em yêu anh phải không? Hay em thích anh?
- Anh mơ đấy à. Anh đừng xem em là trò đùa. Có phải bản chất của đàn ông là muốn đi chinh phục người khác? Nếu em mà thích anh, thì anh sẽ thế nào?
Sao em cứ trả lời tôi bằng một câu hỏi khác thế…
- Thì anh mặc kệ em thích. À thì hay… anh cũng sẽ thích em.
- Thích một người là chỉ để người ta thích lại mình sao anh? Thích một người thì cần gì 1 lí do. Có khi nào em ế mất anh à.
- Nếu khi anh về nước, cả 2 ta còn ế, thì em lấy anh nhé?
- Ô. Đó có phải một lời đính ước? Anh thương hại em? Tuy ế, nhưng luôn trong tư thế ngẩng cao đầu anh à.
Bạn đang theo dõi Blog Radio 232: Viết tiếp bản tình ca dang dở của blogviet.com.vn và nhacvietplus.com.vn
Ngày hôm nay... cũng như mọi ngày... sau những mệt mỏi của Công viêc.... trở về với căn phòng lạnh... tôi chợt nhận ra ko ai bên mình... năm tháng .... Nhật Bản... tuyết… gió... lạnh.... sao tâm trạng buồn quá. Giờ đây tất cả lại như trở về nơi xuất phát, cứ như một giấc mơ vô hình mùa đông vậy, ừ thì đúng rồi, em vô hình và tôi cũng vô hình thì làm sao chạm đến nhau được? Chẳng phải em từng nói tôi và em là số 0 của nhau còn gì, con số 0 tròn chĩnh, mà sao giờ đây tôi đang nhìn méo mó, Sao tôi lại đi nhớ mong em làm gì…chưa khi nào tôi cảm nhận lời bài hát đáng sợ đến thế… tôi không cố quên em nữa, tôi đi tìm cảm xúc ngày nào…
Chẳng biết sao tôi lại vào mail của em, vẫn là cái pass ngày xưa, em vẫn chưa đổi ư? Tôi vào hộp thư đến của em, ngoài những tin rác thì không có gì nữa, nhưng một tin nhắn được em khéo léo để trong hộp thư cá nhân, mail gửi đến từ Blog Việt… từng dòng chữ đập vào mắt tôi… nhạt nhòa đi tất cả… “Nhạt nhòa bật khóc bởi định mệnh”.
Từng câu chữ đập vào mắt tôi, người con gái kia là em, và người đàn ông mà em nhắc đến là ai? Sao giống tôi vậy, một câu chuyện của tôi và em… phải chăng em đã viết nó bằng những giọt nước mắt, những tủi hờn chịu đựng do tôi gây ra bấy lâu nay. Cuộc sống của em chẳng ổn như cách em nói với tôi, người tôi lao đao, không đứng lên nổi. Nếu có một điều ước tôi chỉ mong đó không là sự thật. Em của tôi… em đã dành tình cảm cho tôi quá lớn, vậy mà lâu nay tôi lạnh lùng với em, em đã và đang hiểu lầm tôi…
Khi đó tôi đã có linh cảm em vào xem nhật ký trò chuyện của tôi, tôi có nhắc đến một người con gái, vậy mà những lời nói đùa ấy lại khiến em đau… Và cả sự sống của em. Tay tôi run rẩy khi bấm số của em, nhưng đáp lại tôi chỉ là những tiếng tit tit….
Làm ơn! Ai đó nâng máy lúc này…
Tiếng một người đàn ông nâng máy / là em trai em, tôi đã hiểu mọi chuyện, và biết mình cần nên làm gì lúc này. Bởi đơn giản em giờ đang rất cần tôi.
“Em ơi! Mạnh mẽ lên. Tôi biết em sẽ làm được. Hãy chờ anh”.
2h sáng, ngày 10/04 tôi bắt đầu lên máy bay, đáp một chuyến về Việt Nam, nơi có một người con gái đang chờ tôi trong khắc khoải.
Nghĩ cuộc sống thật trớ trêu, tôi và em lần đầu lại gặp nhau ở cái bệnh viện giữa đất thủ đô này, tôi lao vào và tìm phòng em. Một vài người ở đấy nhìn tôi chằm chằm, có một vài người khóc thút thít, một vài người đàn ông đứng bất an, lo lắng hướng về điều gì… một vài người hỏi tôi gì đó, tôi loáng thoáng và cũng không nghe rõ nữa. Tôi chạy đến bên em.
Em… em đây rồi, em của tôi đang nằm trên chiếc giường của bệnh nhân, em đang trong phòng chờ phẫu thuật, những dây nhợ ống truyền chích vào người em loằng ngoằng. Tôi thấy em nhìn tôi khẽ cười:
- Sao anh lại về đây được?
Tôi khẽ đưa tay lên môi em, như ngăn không muốn em nói gì thêm, vuốt những lọn tóc đang vương vãi trên mặt em, trông em không còn tươi tắn như ngày nào, nhưng vẫn đôi mắt buồn ấy nhìn tôi, và môi em luôn nở những nụ cười. Cứ như một thiên sứ, yếu ớt nhưng lại có một sức sống kì diệu nào đấy lan tỏa từ nụ cười ấy. Tôi biết. Tôi yêu em!
- Ngốc quá. Anh đang còn nợ một lời giải thích và anh muốn nói với em rằng:
“Anh không buông em đâu, không muốn mất em, hay không một điều gì khác có thể cướp em từ tay anh. Em biết anh rồi đấy, là kẻ cố chấp liều lĩnh, ngông cuồng, muốn gì thì sẽ đạt được. Anh mà chưa từ bỏ, thì người ta cũng không thể rời bỏ anh đi được”.
Em khẽ gật đầu nhìn tôi. Lúc này tôi chỉ ước gì, người nằm đấy là tôi, không phải là em, tôi nắm lấy bàn tay em, cái bàn tay ngày xưa vẫn thường ngọ nguậy khi chat với tôi. Bây giờ nó đang ngoan ngoãn nằm trong tay tôi. Vậy là tôi đã được nắm lấy bàn tay em, xiết những ngón tay đan vào nhau, tôi truyền cho em chút ấm áp từ xứ sở lạnh lẽo đây này. Tôi không muốn mất em hay phải rời xa em thêm một lần nào nữa.
Bàn tay tôi bắt đầu rời khỏi em khi em được đẩy vào phòng phẫu thuật, ánh mắt ấy vẫn nhìn tôi và mọi người xung quanh, nó yếu ớt, mong manh như đang muốn níu gì đó, em không khóc nhưng tôi thấy nơi khóe mắt có 1 dòng nước mắt đang lăn. Tôi với theo và lau nó đi. “Em ơi! Cố lên nhé. Mọi người cần em, và luôn chờ em quay về với nụ cười trên môi ”.
Tôi và mọi người ngồi phòng chờ kết quả. Không ai hỏi tôi là ai, và tôi cũng không hỏi họ một điều gì, bởi lúc này chúng tôi đều không còn tâm trạng nào để hỏi nữa. Chúng tôi im lặng nghe tiếng chuông đồng hồ kêu tic tắc.
Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua. Những tiếng thở dài mọi người xung quanh hắt ra, mọi ánh mắt đều nhìn vào phòng phẫu thuật. Em trai em bước đến bên tôi, đưa cho tôi 1 điếu thuốc hút, tôi từ chối vì nghĩ đến em, ngày xưa em từng bảo tôi bỏ thuốc, vậy mà tôi cố chấp. Em ơi! Em tỉnh dậy muốn anh làm bất cứ điều gì cũng được, không bao giờ anh hút thuốc nữa, không làm em buồn, hay bị tổn thương, phải chịu đựng bất cứ điều gì nữa. Bàn tay em, anh mới nắm được không bao lâu, nên em không được buông xuôi.
Em
Mình đã hạnh phúc biết bao nhiêu khi người đứng trước mình, đang vuốt tóc mình, nâng niu những ngón tay của mình là anh. Muốn ngồi dậy và ôm chầm lấy anh, nhưng người mình không thể cử động nổi. Bạn tin không? Dù mình có nhắm mắt thì đây sẽ là giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Là ánh mắt của anh, là bàn tay ấm ấy đã ám ảnh mình mãi ngay cả khi sự sống và cái chết đang bấp bênh, là hình ảnh mọi người thì thầm bên tai mình những điều gì đó, tất cả đang muốn níu mình ở lại cuộc sống này, thì chẳng có lí do gì mình lại buông xuôi…
Tiếng dao kéo, và mình bắt đầu nhòe nhoẹt với những hình ảnh xung quanh… là màu trắng của các bác sĩ, là ánh mắt của anh, là tiếng của mọi người xung quanh… Mình thấy người bà đã khuất đang gọi mình thì phải, nhưng tiếng của anh và mọi người như thức tỉnh mình. Mình đau đầu quá, đầu óc trống rỗng…. không biết bao lâu sau đấy… rồi mình mở mắt… nhìn thấy Anh cầm tay mình và cả mọi người nữa, mình thấy niềm vui từ mọi người, và mẹ mình thì đã khóc…
Ôi! Mình đã sống.
Cuộc sống này thật kì diệu, một người như mình lại càng hiểu và trân trọng cuộc sống này nhiều hơn. Để mình biết rằng có những thứ lòng tự trọng dễ đạp đổ đi tất cả. Trong tình yêu cũng cần sự hi sinh nhưng sẽ đẹp biết bao nếu biết đấu tranh và bảo vệ nó. Dù những khoảnh khắc ta cứ ngỡ sự tồn tại của ta chỉ là những giây phút hiếm muộn, thì hãy luôn có một khát khao và một niềm tin sống.
Một, hai ngày sức khỏe của mình dần ổn lại:
- Anh này, vậy còn người con gái kia?
- À, anh còn nợ em một lời giải thích nhỉ?
- Em xin lỗi, nhưng không hiểu sao hôm ấy em lại vào xem nhật ký trò chuyện của anh, và vô tình đọc được …
- À. Đó là thằng bạn thân anh, nó hay trêu anh với một cô gái Việt Nam đang ở bên Nhật, nó biết cô ấy thích anh… nó trêu trọc ngày nào về nước thì cưới. Chẳng hiểu sao hôm ấy buồn miệng anh lại bảo là chờ cô ấy về nước rồi cưới luôn. Em không biết đàn ông con trai thường tầm phào thế nào đâu. Mà sao em lại thầm lặng chịu đựng như thế, lại còn bảo đi lấy chồng nữa… Em giỏi thật.
Bạn cảm nhận được chứ. Đây là những giây phút hạnh phúc nhất của mình. Nếu như nói có những ánh mắt dù ta đi hết cuộc đời vẫn không thể nào quên được thì chính là ánh mắt đó… ánh mắt của anh. Ánh mắt của anh đã là động lực lớn níu mình lại với cuộc sống này. Cuộc sống này luôn có những điều kì diệu, đừng vội vàng chạy trốn hay buông xuôi tất cả, hãy cố níu một chút thôi, cảm giác thật tuyệt, và ở những giây phút định mệnh có thể thay đổi những số phận. Cuộc sống không thể cứ ngồi và chờ đợi điều gì đó đến, hai người gặp gỡ đã là có duyên nhưng số phận đến được với nhau hay không thì phụ thuộc ở trái tim của hai người.
Đừng bao giờ nói là không thể khi chưa bắt đầu. Hạnh phúc là được hi sinh cho người mình yêu thương nhưng hạnh phúc hơn nữa là được sẻ chia, bởi người đó sẽ cảm nhận họ quan trọng với bạn như thế nào. Và vẫn luôn tin rằng, dù qua bao sóng gió, nếu hai người thực sự đã là một nửa của nhau, dù đi đâu, xa xôi bất cứ nơi nào cũng hướng về nhau và tìm về với nhau. Chỉ có tình yêu chân thật mới có thể giúp ta làm được điều đó. Chính tình yêu đã làm cho trái đất này quay tròn đấy.
- Em ơi, mình sẽ cùng nhau viết tiếp bản tình ca còn dở dang nhé!
Mình đã đọc được rất nhiều comment của mọi người, cảm ơn blog việt đã giúp anh đến bên mình cho mình thêm sức sống diệu kì, cảm ơn tình cảm của mọi người giành cho mình, mình rất vui vì điều đó, ít ra nó cũng đã an ủi mình trong những ngày cô đơn nhất.
Hoa Tuyết
- Blog Radio chuyển thể từ email Hải Nguyễn - japan20112016@ Viết tiếp bản tình ca dang dở - hồi đáp câu chuyện của Hoa Tuyết – Nhạt nhòa bật khóc bởi định mệnh
No Comment to " Blog Radio 232: Viết tiếp bản tình ca dang dở… "