Nàng vẫn ôm anh như vậy, bàn tay nàng được giữ trọn trong một bàn tay khác to hơn, vững chắc hơn. Nàng cố để cho phút giây ấy kéo dài thêm, bàn tay mà nàng đã buông lơi từ lâu. Nàng hiểu mọi chuyện đã kết thúc, nhưng chỉ một lần cuối thôi. Một lần cuối để nàng kịp nói lời từ biệt cho tình cảm của riêng mình. Để lần cuối cùng này cả anh và nàng đều là người bước đi. Bàn tay không còn nắm chặt đôi bàn tay. Nàng từ từ rời xa, nước mắt nào đã hòa vào trong mưa, nỗi đau nào rồi cũng sẽ tan biến. Sau...
(...) Nhưng tất cả chỉ là tiếng vọng trong tâm hồn mà nàng tự nhủ với bản thân. Lời chia tay, chính nàng đã nói ra. Bởi chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ hạnh phúc với cuộc sống hôn nhân. Hai chữ gia đình trong bao nhiêu năm tháng trưởng thành đã đủ khiến nàng cảm thấy cuộc sống này mất hết hy vọng. Và khi đã được tự do, nàng rời bỏ chiếc lồng sắc kia không chút nuối tiếc hay vướng bận. Nếu có cũng chỉ vì người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời vì nàng. Còn với anh, bên anh nàng cảm nhận được cuộc sống mà mình mong muốn. Nhưng nỗi sợ nào vẫn còn quá lớn, khiến nàng cứ mãi đề phòng tất cả. Và giờ đây, khi nàng nhận ra anh quan trọng đến thế nào thì liệu có còn kịp nữa hay không?
Em nhớ anh, một lần cuối thôi
Mùa thu đã rụng hết lá, màu lá xơ xác héo tàn bắt đầu với một chút se lạnh của mùa đông. Mùa đông ở Sài Gòn không rõ rệt, không có cái lạnh rét buốt như ở Hà Nội nhưng cũng đủ để mọi người nhận biết. Đông đã về rồi. Nàng kết thúc công việc khi đêm đang dần nhỏ từng giọt sương long lanh. Mệt mỏi bước vào thang máy, chuẩn bị bấm nút thì một tiếng nói và âm thanh của tiếng bước chân vội vã đã ngăn nàng lại.
- Chờ một chút.
Giọng cô gái thở gấp vì chạy nhanh.
Nàng mỉm cười nhẹ. Cô gái kia nhìn trông lớn tuổi hơn nàng.
- Chị lên tầng mấy?
- Tầng 15. Cám ơn nhé. Phiền cô phải đi lên lại cùng tôi.
- Không sao, chị đang gấp mang cơm cho chồng mà.
Nàng nhìn thấy chiếc cà mên cơm cô gái kia đang cầm. Cô nhìn nàng cười thẹn.
Thang máy đến tầng 15, nàng lại phải bấm ngược trở xuống. Ánh mắt chạnh lòng nàng dõi theo cô gái kia bước ra khỏi cửa thang máy, tiếng bước chân vọng lên xa dần xa dần.
Hình ảnh ngày nào cùng những bữa cơm nóng nàng nấu cho anh, nụ cười anh ấm áp hạnh phúc khi nhìn nàng nấu ăn. Nàng đã từng làm được những điều mà nàng tưởng chừng như không thể. Trở thành một người phụ nữ của gia đình đối với nàng là cực hình lắm sao?
Nàng căm ghét bản thân mình. Biết rõ yêu anh chính là nhược điểm lớn nhất, điều anh cần là một gia đình, một mái ấm trọn vẹn sau bộn bề với công việc. Còn nàng, những điều đó chưa bao giờ có trong từ điển cuộc sống của nàng. Màn sương đêm ướt lạnh đọng lại trên vạt áo. Đêm vẫn còn dài lắm…
Những ngày cuối tuần, những buổi chiều gió lộng nàng rảo bước trên con đường quen thuộc. Con đường mà anh và nàng đã từng sóng bước cùng nhau của ngày xưa. Chiều hôm nay, nàng có một cuộc hẹn về công việc. Nàng đến sớm hơn thời gian đã hẹn, không phải vì một lý do nào đặc biệt mà nàng chỉ muốn có thêm thời gian dừng lại ở nơi có nhiều kỷ niệm này. Địa điểm của cuộc hẹn cũng may mắn ở gần đó. Nàng ghé vào cửa hàng nhỏ bên đường, cũng chọn loại sữa café mà nàng thích. Những thói quen mà nàng từng làm khi còn anh, nhưng bây giờ nàng chỉ có một mình. Uống café một mình và đi về một mình trên con đường này. Quay người bước ra quầy tính tiền, nhưng ai đó vừa bất ngờ lướt qua khiến nàng ngỡ ngàng đến đứng lặng. Dáng người cao cao, gương mặt thanh tú nhưng điềm đạm. Nét trầm lặng đó sao có thể nhầm lẫn được. Đôi mắt đó không nhìn về hướng của nàng. Khi đã kịp thức tỉnh, nàng vội vàng chạy theo thật nhanh. Ánh nhìn chao đảo khắp mọi nơi dò xét, hối hả như tìm kiếm một vật báu. Nhưng không kịp nữa. Người đàn ông mà nàng vừa trông thấy đã biến mất. Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã cho nàng gặp lại. Nhưng quá ngắn so với khoảng thời gian đã xa cách bao năm. Nàng thẩn thờ, rồi chợt nhận ra…có gặp lại thì đã sao? Có là anh thật thì đã sao? Cũng chỉ là quá khứ. Kết thúc này là do chính nàng chọn lựa mà.
- Xin lỗi, tôi đã để mọi người phải đợi. Vì có chút chuyện đột xuất nên…
- Không sao. Chồng tôi vừa ra ngoài nghe điện thoại. Anh ấy sẽ không biết cô đến lúc nào.
Nàng ngạc nhiên nhìn lên giọng nói đang đáp lại lời nàng.
- Ơ…người phục vụ dẫn tôi đến bàn này. Vậy chị không phải người tôi phải gặp hôm nay sao?
Cô gái mỉm cười lắc đầu.
- Tôi chỉ đi theo vì ham vui thôi. Một giọng nói cắt ngang ngay sau đó.
- Đến rồi à?
- Vâng, ngại quá. Để anh và chị nhà…
Nàng như chết lặng, câu nói dừng lại dang dở không thể thốt lên trọn vẹn. Ánh mắt ấy nhìn nàng cũng vô cùng kinh ngạc. Thì ra người mà hôm nay nàng phải gặp. Nhà tài trợ mới cho chương trình của nàng, có vài điều khoảng trong hợp đồng cần phải bàn bạc lại. Có thể sẽ thay đổi một chút về mặt nội dung, vì thế cuộc hẹn hôm nay nàng không thể không đến. Nhưng tại sao lại là anh? Vậy người mà lúc nãy nàng trông thấy trên đường đến đây, đúng thật là anh rồi.
-…để anh và chị nhà phải đợi…
Nàng lảng tránh đôi mắt ấy vội vàng. Gương mặt nhanh chóng lấy lại sự bình thản. Nàng mỉm cười.
- Không sao. Ta bàn công việc trước rồi dùng cơm hay là cô muốn cả hai luôn?
- Cả hai. Tôi cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của hai vị.
Nàng gắng gượng mỉm cười.
- Không sao đâu. Đừng xem tôi là cản trở chứ. Nếu như vậy lần sau anh ấy sẽ không cho tôi đi cùng nữa. - Cô gái với nét mặt hạnh phúc quay sang khoác tay người đang ngồi bên cạnh. - À, anh này. Anh cũng phải cám ơn cô ấy đó.
- Cám ơn ư? Có chuyện gì sao?
Người đàn ông thắc mắc. Nàng cũng ngỡ ngàng trước câu nói cám ơn của cô gái.
- Đúng vậy. Còn nhớ đêm hôm trước em mang đồ ăn khuya cho anh. Chính là cô ấy, vào thang máy đáng lẽ chỉ có em đi lên cô ấy thì đi xuống. Nhưng cô ấy nhường cho em trước. Rồi sau đó phải đi ngược trở xuống.
Nàng lại ngẩn người thêm lần nữa, thì ra sự sắp đặt ngẫu nhiên này đến với nàng từ trước đó.
- Thì ra người lần trước trong thang máy là chị. Thảo nào tôi trông chị quen quen. Trong lúc chờ đợi thức ăn dọn ra, ta hãy nói về điều kiện mà anh đưa ra nhé.
Nàng chuyển hướng câu chuyện sang vấn đề về công việc. Sau khi cả hai đã có được sự thông nhất cuối cùng, hợp đồng mới cũng được hoàn thành. Ba người bắt đầu bữa ăn tối. Nàng khá trầm lặng, nhưng vẫn niềm nở tiếp chuyện mỗi khi cô gái hỏi. Cô là một người hoạt bát và biết cách phá tan bầu không khí ngợp ngạt mà nàng đang cố gắng kìm nén. Dường như nàng quan sát cô rất kỹ, gương mặt ấy thật hiền, hình như trong đôi mắt ấy không nhìn thấy ai khác ngoài người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Từng cử chỉ, cách nói chuyện đều thể hiện sự quan tâm yêu thương hết mực. Nàng thoáng mỉm cười, hình như trước kia nàng đã không làm được như vậy.
- Chị cười gì vậy? - Cô gái hỏi.
- Tôi cười vì tôi ganh tỵ với cô. Cô chắc chắn sẽ trở thành một người phụ nữ giỏi giang của gia đình.
- Đó chẳng phải là mong ước giản đơn của những cô gái hay sao? Có một gia đình nhỏ và những đứa con. Dù nói là đơn giản nhưng không phải ai cũng may mắn có được.
- Vậy sao? Tiếc là mong ước của tôi không được giản đơn như thế. Có điều…có một sự thật là trông hai người rất xứng đôi.
Nụ cười nàng khẽ rạng ngời. Nàng sợ, nụ cười hư ảo đó sẽ không tiếp tục che dấu được mãi.
Đêm tối, bước chân trĩu nặng trên con đường về nhà. Những hình ảnh của anh cùng với một người con gái khác. Những lời nói thân mật như giúp nàng khẳng định cái hiện thực trước mắt. Khóe mắt nàng cay, vỡ òa trong mờ ảo với những tia sáng lóe lên từ ánh đèn điện.
Có phải em vẫn đang chờ anh? Câu hỏi đó đến hôm nay em mới dám tự hỏi bản thân mình. Nhưng cũng chính vào khoảnh khắc đó, em nhận ra rằng mình đã sai. Em, lấy tư cách gì để chờ anh? Lấy tư cách gì đây? Dẫu cho anh đã quay về, em vẫn còn yêu, anh vẫn còn nhớ…thì đã sao? Nếu không phải là kết thúc như thế này, thì em vẫn sẽ tiếp tục là người mang đến tổn thương cho anh. Một lần nữa hay là hai hay sẽ là vô vàn nỗi đau kéo dài?
Em, quá khứ day dứt đau đớn chẳng thể nào buông xuống được. Xa anh, đã có lúc em gục ngã với nỗi ám ảnh đó, em ước gì bên cạnh sẽ có anh. Anh biết không? Anh đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ chắc chắn của em xuống và em không tài nào đeo nó vào lại được nữa. Xa anh là những chuỗi ngày màu xám len lỏi vào tâm hồn em. Xa anh và giờ đây gặp lại, em chợt hiểu bao năm qua em vẫn ôm lấy sự ích kỷ của riêng mình. Nhưng tận sâu trong góc tối của trái tim, em đã không nhận ra nước mắt đã rơi nhiều như thế từ bao giờ. Em khóc, nếu như anh biết không phải chỉ vì nổi nhớ anh quá đỗi. Em khóc, vì sự chờ đợi trong em là vô ích, là nỗi bất lực của chính bản thân mình. Đứa con gái như em vốn dĩ đâu xứng với tình yêu của anh. Mãi mãi đối với em hôn nhân là một nỗi ám ảnh đáng sợ, là thứ phá hủy tất cả. Gia đình, hai chữ bình dị là mơ ước của bao nhiêu người nhưng em lại chọn cách chối bỏ. Thì đối với anh, em càng không đủ dũng cảm để tin rằng có thể bước bên anh đi đến cuối cùng những chông chênh của cuộc đời.
- Li An!
Giọng nói đến gần từ phía sau. Nàng chậm rãi quay lại, trong bóng tối nàng nhanh chóng giấu đi những vệt nước mắt còn đọng trên khóe mi.
- Lâu rồi không gặp anh.
- Phải. Anh cũng muốn gặp lại em. Người ở công ty cho anh địa chỉ ở đây. Không ngờ là em đã dọn về nhà.
- Ừ, mẹ và em gái sống một mình em không an tâm. Nơi này cũng gần với công ty,công việc của em lại hay về rất trễ.
- Em, mẹ và em gái ư?
Nàng gượng cười nặng trĩu.
- Ông ấy mất rồi.
- Khi nào?- Nét mặt anh thản thốt nhìn nàng.
- Ba năm.
- …
- Thôi đừng nhắc tới nữa làm gì . Em vẫn chưa nói chúc mừng anh. Mừng cho anh đã tìm được hạnh phúc. Em biết mà, người đàn ông rồi sẽ thành công như anh nên gặp cô gái đó sớm hơn…Người con gái có thừa cảm thông để luôn thấu hiểu và đủ kiên nhẫn để hài lòng với cuộc sống gia đình, hoàn toàn chuyên tâm để làm một người vợ một người mẹ của các con anh .
Nàng mỉm cười nhìn anh, nụ cười thanh thản đến lạ.
- Cám ơn em.Còn em? Đã tìm được một nơi để dừng chân rồi chưa?
- Không, em cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt. Em đã quen như vậy rồi.
Anh nhìn nàng, ánh nhìn căm lặng.
- Li An…có lẽ anh không nên đến đây. Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng anh và em gặp nhau như thế này…Em vào nhà đi. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Anh quay lưng bước đi, dáng hình người đàn ông ấy xa dần xa dần dưới ngọn đèn vàng trải dài trên đoạn đường vắng. Mưa, trút xuống từng hạt vỡ tung mọi cảm xúc đã nén chặt trong tim nàng. Đôi chân đã đứng lặng từ rất lâu, bất ngờ lao nhanh qua màn mưa đêm tiến về chiếc xe vẫn còn chưa rời khỏi. Vòng tay nàng ôm anh từ phía sau, vội vã nhưng siết chặt tựa như chỉ muốn níu kéo thứ đã vụt khỏi tầm tay. Giọng nói nàng cất lên rất khẽ, chẳng đủ để lọt qua cái âm thanh rào rạt của mưa.
- Em nhớ anh.
Mưa vẫn cứ rơi, mỗi lúc một lớn hơn. Nàng vẫn ôm anh như vậy, bàn tay nàng được giữ trọn trong một bàn tay khác to hơn, vững chắc hơn. Nàng cố để cho phút giây ấy kéo dài thêm, bàn tay mà nàng đã buông lơi từ lâu. Nàng hiểu mọi chuyện đã kết thúc, nhưng chỉ một lần cuối thôi. Một lần cuối để nàng kịp nói lời từ biệt cho tình cảm của riêng mình. Để lần cuối cùng này cả anh và nàng đều là người bước đi. Bàn tay không còn nắm chặt đôi bàn tay. Nàng từ từ rời xa, nước mắt nào đã hòa vào trong mưa, nỗi đau nào rồi cũng sẽ tan biến. Sau cơn mưa sẽ không có cầu vồng, nhưng ngày mai trời lại sáng...
Điện thoại nàng reo lên, trên màn hình hiển thị dãy số lạ. Một cuộc hẹn. Nàng chấp nhận nhưng trong sự kinh ngạc lẫn hồ nghi.
Buổi chiều bắt đầu cùng những vạt nắng đã nhạt màu, nàng ngồi bên mảng tường gạch đỏ cũ kỹ trong một quán café. Cô gái đến cùng chiếc vali xách theo trên tay, một chút sự ngạc nhiên nào đó vẫn còn giữ lại nơi ánh mắt nàng nhìn cô. Tách café đã nguội trên tay cô, còn nàng đã vơi đi quá nửa. Nàng vẫn im lặng, chờ đợi điều mình cần lắng nghe, hoặc là trả lời cho cô những câu hỏi liên quan, nàng nghĩ như vậy.
- Cô không thắc mắc về cuộc hẹn ngày hôm nay sao?
- Tôi chỉ thắc mắc dù là lý do gì, cũng không cần thiết phải phải có cuộc hẹn hôm nay. Cô hiểu mà phải không? Nhưng tôi chắc chắn sẽ không có sự thay đổi nào khác.
- Ai mới là người thực sự không hiểu đây? Người ích kỷ như cô làm gì có tư cách để nói những lời đó.
Giọng cô gái dứt khoát, ánh nhìn như những tia sắc nhọn đầy phẫn nộ. Khác hẳn với vẻ hiền dịu mà nàng gặp lần đầu. Nàng trừng mắt ngạc nhiên, nhưng không đáp lại. Thoáng lấy lại vẻ điềm nhiên, nàng đứng lên và định quay đi.
- Tôi đã thấy anh ấy khóc…
Đôi chân bất chợt dừng lại, sự thản thốt cất lên trong căm lặng, nàng vẫn quay lưng về phía cô.
- Nắm chặt tấm ảnh của cô mà khóc, trong cơn say…vào cái đêm hôm sau ngày chúng ta ngồi ăn tối với nhau…
Lúc này, nàng đã ngã hẳn người xuống ghế. Ánh mắt nàng nhìn cô như muốn tìm kiếm muôn vàn lời giải đáp.
- Tôi đã ở bên cạnh anh suốt năm năm. Năm năm chờ đợi, cuối cùng tôi cũng mãn nguyện cười trong hạnh phúc. Đám cưới sẽ được cử hành vào cuối tuần này. Cô có cảm thấy tôi xứng đáng nhận được những điều đó không? Tại sao tôi phải làm kẻ cao thượng nhường lại tình yêu của mình cho người khác? Vậy mà trước đám cưới tôi biết được người sắp trở thành chồng của mình lại đi khóc vì một người con gái khác. Hạnh phúc là của cô, không chịu trân trọng. Sáu năm trước đã vậy, cớ sao sáu năm sau cô cũng lại làm như vậy?
- Dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã kết thúc…nếu cô yêu anh ấy thực sự thì đừng để tâm đến quá khứ… Hãy yên tâm quay về làm cô dâu của cô, anh ấy là người có trách nhiệm, lại không dễ dàng thay đổi những gì đã quyết định. Và hơn hết, người đàn ông như anh ấy cần một gia đình trọn vẹn. Tôi thì không bao giờ cho anh ấy được cái điều trọn vẹn ấy.
Nàng lại đứng dậy rời khỏi ghế một lần nữa.
- Vậy thì anh ấy đã vì cô mà thay đổi đến bản thân cũng không nhận ra.
- …
- Không có anh, tôi chắc chắn sẽ rất đau khổ nhưng rồi tôi sẽ quên sẽ trở lại là tôi của ngày nào. Còn cô, không có anh bên cạnh sẽ không còn ai giúp cô xóa đi nỗi đau của quá khứ dù chỉ là tạm thời. Anh ấy đã nói như vậy…nói trong nước mắt.. trong nỗi đau mà tôi nhìn thấy rất rõ…Tôi muốn xem như đó chỉ là những lời nói nhảm của kẻ đang say. Nhưng tàn nhẫn thay… chính những lúc ấy thì con người ta mới dám nói thật lòng mình.
Giọng cô gái đứt quãng trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nàng sững sờ …
- Cô…cô vừa nói… sao?
- Chẳng phải cô nói là không quan tâm nữa sao?
- …
-Cuộc đời đúng thật là một vở kịch, cô không có quyền chọn lựa cái kết như thế nào. Nhưng cô có quyền làm chủ vai diễn của chính mình…Đến giờ tôi phải ra sân bay rồi, chào cô!
Hai cô gái nhìn nhau,cái nhìn chạm nhẹ rồi lước qua nhanh chóng. Nàng ngồi đó, lặng đi. Bao cảm xúc hõn độn, bao suy nghĩ vẫn còn đó như chưa bao giờ gạt bỏ. Bất chợt, nàng muốn đến một nơi, nơi có khoảng trời bình yên vẫn đang đợi chờ nàng…
Cám ơn em, một người đã đến sau nhưng đủ lý trí để giúp anh nhận ra những sai lầm mà anh nên dừng lại. Và xin lỗi em, vì anh phải để em ra đi, vì em xứng đáng được một bàn tay khác níu giữ, người sẽ yêu em nhiều hơn anh. Chỉ một tình yêu trọn vẹn dành riêng cho em.
Một lần cho ta quay trở lại nơi bắt đầu, có được không em? Một lần nữa để anh nắm tay em thật chặt và sẽ không cho em có cơ hội nhìn lại mảng quá khứ đằng sau nỗi ám ảnh đó nữa…
Gặp lại em giữa muôn ngàn ký ức, hạnh phúc lẫn nỗi đau chỉ một người con gái là em đã khắc tên lại trong tim anh. Anh đã luôn tự hỏi yêu thương ngày xưa đâu mất rồi? Một cơ hội cho ta tìm lại, liệu có còn kip không? Đã bao lâu rồi, nỗi nhớ em chôn chặt trong trái tim anh? Dường như anh chưa bao giờ nói nhớ em. Anh nhớ em nhiều hơn cả nỗi đau của những tháng ngày xa cách. Đã bao lâu rồi anh không còn nhìn thấy nụ cười em, nụ cười hạnh phúc chỉ mỗi khi ở bên anh?
Nếu như em biết dưới cơn mưa ngày ta tương phùng, anh đã đau đớn biết nhường nào. Đau vì biết được, em lại đang kìm nén nỗi đau của chính mình. Chỉ đến khi những hạt mưa rơi ào ạt rát buốt em mới dám bật khóc trong cái âm thanh của mưa. Mất đi một người thân, nhưng nỗi đau trong em có cả hận thù. Vậy mà lúc em cần anh nhất thì anh vẫn còn đang chìm ngập trong nỗi day dứt về em. Gương mặt em lúc đó đủ lạnh để có thể lừa gạt người khác. Nhưng em biết không? Đứng trước anh, em diễn tệ lắm.
Em đã nói người như anh rồi sẽ kết hôn,sẽ có một cuộc sống gia đình bình thường như bao người. Đi làm về chơi đùa với con thơ, cùng vợ con ăn bữa cơm nhà ấm cúng. Anh là trụ cột của gia đình, anh sẽ hạnh phúc với những điều bình dị ấy. Suốt bao năm qua, sau những cố gắng cho công việc anh vẫn nghĩ vể một tương lai như thế là lẽ tất nhiên. Nhưng ai nói anh nhất định sẽ chọn cuộc sống đó. Định mệnh đã sắp đặt sẵn tất cả, nhưng ta có quyền chọn lựa chấp nhận hoặc là không. Lựa chọn nào cũng sẽ có cái giá của nó, chỉ cần bản thân hiểu rõ tất cả đều xứng đáng.
Câu trả lời trong anh đã tìm thấy, khi anh nhìn thấy em một lần nữa ở nơi ta bắt đầu.
- Một lần cho ta quay trở lại nơi bắt đầu, có được không em?
Em nhớ anh, một lần cuối thôi
Mùa thu đã rụng hết lá, màu lá xơ xác héo tàn bắt đầu với một chút se lạnh của mùa đông. Mùa đông ở Sài Gòn không rõ rệt, không có cái lạnh rét buốt như ở Hà Nội nhưng cũng đủ để mọi người nhận biết. Đông đã về rồi. Nàng kết thúc công việc khi đêm đang dần nhỏ từng giọt sương long lanh. Mệt mỏi bước vào thang máy, chuẩn bị bấm nút thì một tiếng nói và âm thanh của tiếng bước chân vội vã đã ngăn nàng lại.
- Chờ một chút.
Giọng cô gái thở gấp vì chạy nhanh.
Nàng mỉm cười nhẹ. Cô gái kia nhìn trông lớn tuổi hơn nàng.
- Chị lên tầng mấy?
- Tầng 15. Cám ơn nhé. Phiền cô phải đi lên lại cùng tôi.
- Không sao, chị đang gấp mang cơm cho chồng mà.
Nàng nhìn thấy chiếc cà mên cơm cô gái kia đang cầm. Cô nhìn nàng cười thẹn.
Thang máy đến tầng 15, nàng lại phải bấm ngược trở xuống. Ánh mắt chạnh lòng nàng dõi theo cô gái kia bước ra khỏi cửa thang máy, tiếng bước chân vọng lên xa dần xa dần.
Hình ảnh ngày nào cùng những bữa cơm nóng nàng nấu cho anh, nụ cười anh ấm áp hạnh phúc khi nhìn nàng nấu ăn. Nàng đã từng làm được những điều mà nàng tưởng chừng như không thể. Trở thành một người phụ nữ của gia đình đối với nàng là cực hình lắm sao?
Nàng căm ghét bản thân mình. Biết rõ yêu anh chính là nhược điểm lớn nhất, điều anh cần là một gia đình, một mái ấm trọn vẹn sau bộn bề với công việc. Còn nàng, những điều đó chưa bao giờ có trong từ điển cuộc sống của nàng. Màn sương đêm ướt lạnh đọng lại trên vạt áo. Đêm vẫn còn dài lắm…
Những ngày cuối tuần, những buổi chiều gió lộng nàng rảo bước trên con đường quen thuộc. Con đường mà anh và nàng đã từng sóng bước cùng nhau của ngày xưa. Chiều hôm nay, nàng có một cuộc hẹn về công việc. Nàng đến sớm hơn thời gian đã hẹn, không phải vì một lý do nào đặc biệt mà nàng chỉ muốn có thêm thời gian dừng lại ở nơi có nhiều kỷ niệm này. Địa điểm của cuộc hẹn cũng may mắn ở gần đó. Nàng ghé vào cửa hàng nhỏ bên đường, cũng chọn loại sữa café mà nàng thích. Những thói quen mà nàng từng làm khi còn anh, nhưng bây giờ nàng chỉ có một mình. Uống café một mình và đi về một mình trên con đường này. Quay người bước ra quầy tính tiền, nhưng ai đó vừa bất ngờ lướt qua khiến nàng ngỡ ngàng đến đứng lặng. Dáng người cao cao, gương mặt thanh tú nhưng điềm đạm. Nét trầm lặng đó sao có thể nhầm lẫn được. Đôi mắt đó không nhìn về hướng của nàng. Khi đã kịp thức tỉnh, nàng vội vàng chạy theo thật nhanh. Ánh nhìn chao đảo khắp mọi nơi dò xét, hối hả như tìm kiếm một vật báu. Nhưng không kịp nữa. Người đàn ông mà nàng vừa trông thấy đã biến mất. Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã cho nàng gặp lại. Nhưng quá ngắn so với khoảng thời gian đã xa cách bao năm. Nàng thẩn thờ, rồi chợt nhận ra…có gặp lại thì đã sao? Có là anh thật thì đã sao? Cũng chỉ là quá khứ. Kết thúc này là do chính nàng chọn lựa mà.
- Xin lỗi, tôi đã để mọi người phải đợi. Vì có chút chuyện đột xuất nên…
- Không sao. Chồng tôi vừa ra ngoài nghe điện thoại. Anh ấy sẽ không biết cô đến lúc nào.
Nàng ngạc nhiên nhìn lên giọng nói đang đáp lại lời nàng.
- Ơ…người phục vụ dẫn tôi đến bàn này. Vậy chị không phải người tôi phải gặp hôm nay sao?
Cô gái mỉm cười lắc đầu.
- Tôi chỉ đi theo vì ham vui thôi. Một giọng nói cắt ngang ngay sau đó.
- Đến rồi à?
- Vâng, ngại quá. Để anh và chị nhà…
Nàng như chết lặng, câu nói dừng lại dang dở không thể thốt lên trọn vẹn. Ánh mắt ấy nhìn nàng cũng vô cùng kinh ngạc. Thì ra người mà hôm nay nàng phải gặp. Nhà tài trợ mới cho chương trình của nàng, có vài điều khoảng trong hợp đồng cần phải bàn bạc lại. Có thể sẽ thay đổi một chút về mặt nội dung, vì thế cuộc hẹn hôm nay nàng không thể không đến. Nhưng tại sao lại là anh? Vậy người mà lúc nãy nàng trông thấy trên đường đến đây, đúng thật là anh rồi.
-…để anh và chị nhà phải đợi…
Nàng lảng tránh đôi mắt ấy vội vàng. Gương mặt nhanh chóng lấy lại sự bình thản. Nàng mỉm cười.
- Không sao. Ta bàn công việc trước rồi dùng cơm hay là cô muốn cả hai luôn?
- Cả hai. Tôi cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của hai vị.
Nàng gắng gượng mỉm cười.
- Không sao đâu. Đừng xem tôi là cản trở chứ. Nếu như vậy lần sau anh ấy sẽ không cho tôi đi cùng nữa. - Cô gái với nét mặt hạnh phúc quay sang khoác tay người đang ngồi bên cạnh. - À, anh này. Anh cũng phải cám ơn cô ấy đó.
- Cám ơn ư? Có chuyện gì sao?
Người đàn ông thắc mắc. Nàng cũng ngỡ ngàng trước câu nói cám ơn của cô gái.
- Đúng vậy. Còn nhớ đêm hôm trước em mang đồ ăn khuya cho anh. Chính là cô ấy, vào thang máy đáng lẽ chỉ có em đi lên cô ấy thì đi xuống. Nhưng cô ấy nhường cho em trước. Rồi sau đó phải đi ngược trở xuống.
Nàng lại ngẩn người thêm lần nữa, thì ra sự sắp đặt ngẫu nhiên này đến với nàng từ trước đó.
- Thì ra người lần trước trong thang máy là chị. Thảo nào tôi trông chị quen quen. Trong lúc chờ đợi thức ăn dọn ra, ta hãy nói về điều kiện mà anh đưa ra nhé.
Nàng chuyển hướng câu chuyện sang vấn đề về công việc. Sau khi cả hai đã có được sự thông nhất cuối cùng, hợp đồng mới cũng được hoàn thành. Ba người bắt đầu bữa ăn tối. Nàng khá trầm lặng, nhưng vẫn niềm nở tiếp chuyện mỗi khi cô gái hỏi. Cô là một người hoạt bát và biết cách phá tan bầu không khí ngợp ngạt mà nàng đang cố gắng kìm nén. Dường như nàng quan sát cô rất kỹ, gương mặt ấy thật hiền, hình như trong đôi mắt ấy không nhìn thấy ai khác ngoài người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Từng cử chỉ, cách nói chuyện đều thể hiện sự quan tâm yêu thương hết mực. Nàng thoáng mỉm cười, hình như trước kia nàng đã không làm được như vậy.
- Chị cười gì vậy? - Cô gái hỏi.
- Tôi cười vì tôi ganh tỵ với cô. Cô chắc chắn sẽ trở thành một người phụ nữ giỏi giang của gia đình.
- Đó chẳng phải là mong ước giản đơn của những cô gái hay sao? Có một gia đình nhỏ và những đứa con. Dù nói là đơn giản nhưng không phải ai cũng may mắn có được.
- Vậy sao? Tiếc là mong ước của tôi không được giản đơn như thế. Có điều…có một sự thật là trông hai người rất xứng đôi.
Nụ cười nàng khẽ rạng ngời. Nàng sợ, nụ cười hư ảo đó sẽ không tiếp tục che dấu được mãi.
Đêm tối, bước chân trĩu nặng trên con đường về nhà. Những hình ảnh của anh cùng với một người con gái khác. Những lời nói thân mật như giúp nàng khẳng định cái hiện thực trước mắt. Khóe mắt nàng cay, vỡ òa trong mờ ảo với những tia sáng lóe lên từ ánh đèn điện.
Có phải em vẫn đang chờ anh? Câu hỏi đó đến hôm nay em mới dám tự hỏi bản thân mình. Nhưng cũng chính vào khoảnh khắc đó, em nhận ra rằng mình đã sai. Em, lấy tư cách gì để chờ anh? Lấy tư cách gì đây? Dẫu cho anh đã quay về, em vẫn còn yêu, anh vẫn còn nhớ…thì đã sao? Nếu không phải là kết thúc như thế này, thì em vẫn sẽ tiếp tục là người mang đến tổn thương cho anh. Một lần nữa hay là hai hay sẽ là vô vàn nỗi đau kéo dài?
Em, quá khứ day dứt đau đớn chẳng thể nào buông xuống được. Xa anh, đã có lúc em gục ngã với nỗi ám ảnh đó, em ước gì bên cạnh sẽ có anh. Anh biết không? Anh đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ chắc chắn của em xuống và em không tài nào đeo nó vào lại được nữa. Xa anh là những chuỗi ngày màu xám len lỏi vào tâm hồn em. Xa anh và giờ đây gặp lại, em chợt hiểu bao năm qua em vẫn ôm lấy sự ích kỷ của riêng mình. Nhưng tận sâu trong góc tối của trái tim, em đã không nhận ra nước mắt đã rơi nhiều như thế từ bao giờ. Em khóc, nếu như anh biết không phải chỉ vì nổi nhớ anh quá đỗi. Em khóc, vì sự chờ đợi trong em là vô ích, là nỗi bất lực của chính bản thân mình. Đứa con gái như em vốn dĩ đâu xứng với tình yêu của anh. Mãi mãi đối với em hôn nhân là một nỗi ám ảnh đáng sợ, là thứ phá hủy tất cả. Gia đình, hai chữ bình dị là mơ ước của bao nhiêu người nhưng em lại chọn cách chối bỏ. Thì đối với anh, em càng không đủ dũng cảm để tin rằng có thể bước bên anh đi đến cuối cùng những chông chênh của cuộc đời.
- Li An!
Giọng nói đến gần từ phía sau. Nàng chậm rãi quay lại, trong bóng tối nàng nhanh chóng giấu đi những vệt nước mắt còn đọng trên khóe mi.
- Lâu rồi không gặp anh.
- Phải. Anh cũng muốn gặp lại em. Người ở công ty cho anh địa chỉ ở đây. Không ngờ là em đã dọn về nhà.
- Ừ, mẹ và em gái sống một mình em không an tâm. Nơi này cũng gần với công ty,công việc của em lại hay về rất trễ.
- Em, mẹ và em gái ư?
Nàng gượng cười nặng trĩu.
- Ông ấy mất rồi.
- Khi nào?- Nét mặt anh thản thốt nhìn nàng.
- Ba năm.
- …
- Thôi đừng nhắc tới nữa làm gì . Em vẫn chưa nói chúc mừng anh. Mừng cho anh đã tìm được hạnh phúc. Em biết mà, người đàn ông rồi sẽ thành công như anh nên gặp cô gái đó sớm hơn…Người con gái có thừa cảm thông để luôn thấu hiểu và đủ kiên nhẫn để hài lòng với cuộc sống gia đình, hoàn toàn chuyên tâm để làm một người vợ một người mẹ của các con anh .
Nàng mỉm cười nhìn anh, nụ cười thanh thản đến lạ.
- Cám ơn em.Còn em? Đã tìm được một nơi để dừng chân rồi chưa?
- Không, em cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt. Em đã quen như vậy rồi.
Anh nhìn nàng, ánh nhìn căm lặng.
- Li An…có lẽ anh không nên đến đây. Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng anh và em gặp nhau như thế này…Em vào nhà đi. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Anh quay lưng bước đi, dáng hình người đàn ông ấy xa dần xa dần dưới ngọn đèn vàng trải dài trên đoạn đường vắng. Mưa, trút xuống từng hạt vỡ tung mọi cảm xúc đã nén chặt trong tim nàng. Đôi chân đã đứng lặng từ rất lâu, bất ngờ lao nhanh qua màn mưa đêm tiến về chiếc xe vẫn còn chưa rời khỏi. Vòng tay nàng ôm anh từ phía sau, vội vã nhưng siết chặt tựa như chỉ muốn níu kéo thứ đã vụt khỏi tầm tay. Giọng nói nàng cất lên rất khẽ, chẳng đủ để lọt qua cái âm thanh rào rạt của mưa.
- Em nhớ anh.
Mưa vẫn cứ rơi, mỗi lúc một lớn hơn. Nàng vẫn ôm anh như vậy, bàn tay nàng được giữ trọn trong một bàn tay khác to hơn, vững chắc hơn. Nàng cố để cho phút giây ấy kéo dài thêm, bàn tay mà nàng đã buông lơi từ lâu. Nàng hiểu mọi chuyện đã kết thúc, nhưng chỉ một lần cuối thôi. Một lần cuối để nàng kịp nói lời từ biệt cho tình cảm của riêng mình. Để lần cuối cùng này cả anh và nàng đều là người bước đi. Bàn tay không còn nắm chặt đôi bàn tay. Nàng từ từ rời xa, nước mắt nào đã hòa vào trong mưa, nỗi đau nào rồi cũng sẽ tan biến. Sau cơn mưa sẽ không có cầu vồng, nhưng ngày mai trời lại sáng...
Điện thoại nàng reo lên, trên màn hình hiển thị dãy số lạ. Một cuộc hẹn. Nàng chấp nhận nhưng trong sự kinh ngạc lẫn hồ nghi.
Buổi chiều bắt đầu cùng những vạt nắng đã nhạt màu, nàng ngồi bên mảng tường gạch đỏ cũ kỹ trong một quán café. Cô gái đến cùng chiếc vali xách theo trên tay, một chút sự ngạc nhiên nào đó vẫn còn giữ lại nơi ánh mắt nàng nhìn cô. Tách café đã nguội trên tay cô, còn nàng đã vơi đi quá nửa. Nàng vẫn im lặng, chờ đợi điều mình cần lắng nghe, hoặc là trả lời cho cô những câu hỏi liên quan, nàng nghĩ như vậy.
- Cô không thắc mắc về cuộc hẹn ngày hôm nay sao?
- Tôi chỉ thắc mắc dù là lý do gì, cũng không cần thiết phải phải có cuộc hẹn hôm nay. Cô hiểu mà phải không? Nhưng tôi chắc chắn sẽ không có sự thay đổi nào khác.
- Ai mới là người thực sự không hiểu đây? Người ích kỷ như cô làm gì có tư cách để nói những lời đó.
Giọng cô gái dứt khoát, ánh nhìn như những tia sắc nhọn đầy phẫn nộ. Khác hẳn với vẻ hiền dịu mà nàng gặp lần đầu. Nàng trừng mắt ngạc nhiên, nhưng không đáp lại. Thoáng lấy lại vẻ điềm nhiên, nàng đứng lên và định quay đi.
- Tôi đã thấy anh ấy khóc…
Đôi chân bất chợt dừng lại, sự thản thốt cất lên trong căm lặng, nàng vẫn quay lưng về phía cô.
- Nắm chặt tấm ảnh của cô mà khóc, trong cơn say…vào cái đêm hôm sau ngày chúng ta ngồi ăn tối với nhau…
Lúc này, nàng đã ngã hẳn người xuống ghế. Ánh mắt nàng nhìn cô như muốn tìm kiếm muôn vàn lời giải đáp.
- Tôi đã ở bên cạnh anh suốt năm năm. Năm năm chờ đợi, cuối cùng tôi cũng mãn nguyện cười trong hạnh phúc. Đám cưới sẽ được cử hành vào cuối tuần này. Cô có cảm thấy tôi xứng đáng nhận được những điều đó không? Tại sao tôi phải làm kẻ cao thượng nhường lại tình yêu của mình cho người khác? Vậy mà trước đám cưới tôi biết được người sắp trở thành chồng của mình lại đi khóc vì một người con gái khác. Hạnh phúc là của cô, không chịu trân trọng. Sáu năm trước đã vậy, cớ sao sáu năm sau cô cũng lại làm như vậy?
- Dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã kết thúc…nếu cô yêu anh ấy thực sự thì đừng để tâm đến quá khứ… Hãy yên tâm quay về làm cô dâu của cô, anh ấy là người có trách nhiệm, lại không dễ dàng thay đổi những gì đã quyết định. Và hơn hết, người đàn ông như anh ấy cần một gia đình trọn vẹn. Tôi thì không bao giờ cho anh ấy được cái điều trọn vẹn ấy.
Nàng lại đứng dậy rời khỏi ghế một lần nữa.
- Vậy thì anh ấy đã vì cô mà thay đổi đến bản thân cũng không nhận ra.
- …
- Không có anh, tôi chắc chắn sẽ rất đau khổ nhưng rồi tôi sẽ quên sẽ trở lại là tôi của ngày nào. Còn cô, không có anh bên cạnh sẽ không còn ai giúp cô xóa đi nỗi đau của quá khứ dù chỉ là tạm thời. Anh ấy đã nói như vậy…nói trong nước mắt.. trong nỗi đau mà tôi nhìn thấy rất rõ…Tôi muốn xem như đó chỉ là những lời nói nhảm của kẻ đang say. Nhưng tàn nhẫn thay… chính những lúc ấy thì con người ta mới dám nói thật lòng mình.
Giọng cô gái đứt quãng trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nàng sững sờ …
- Cô…cô vừa nói… sao?
- Chẳng phải cô nói là không quan tâm nữa sao?
- …
-Cuộc đời đúng thật là một vở kịch, cô không có quyền chọn lựa cái kết như thế nào. Nhưng cô có quyền làm chủ vai diễn của chính mình…Đến giờ tôi phải ra sân bay rồi, chào cô!
Hai cô gái nhìn nhau,cái nhìn chạm nhẹ rồi lước qua nhanh chóng. Nàng ngồi đó, lặng đi. Bao cảm xúc hõn độn, bao suy nghĩ vẫn còn đó như chưa bao giờ gạt bỏ. Bất chợt, nàng muốn đến một nơi, nơi có khoảng trời bình yên vẫn đang đợi chờ nàng…
Cám ơn em, một người đã đến sau nhưng đủ lý trí để giúp anh nhận ra những sai lầm mà anh nên dừng lại. Và xin lỗi em, vì anh phải để em ra đi, vì em xứng đáng được một bàn tay khác níu giữ, người sẽ yêu em nhiều hơn anh. Chỉ một tình yêu trọn vẹn dành riêng cho em.
Một lần cho ta quay trở lại nơi bắt đầu, có được không em? Một lần nữa để anh nắm tay em thật chặt và sẽ không cho em có cơ hội nhìn lại mảng quá khứ đằng sau nỗi ám ảnh đó nữa…
Gặp lại em giữa muôn ngàn ký ức, hạnh phúc lẫn nỗi đau chỉ một người con gái là em đã khắc tên lại trong tim anh. Anh đã luôn tự hỏi yêu thương ngày xưa đâu mất rồi? Một cơ hội cho ta tìm lại, liệu có còn kip không? Đã bao lâu rồi, nỗi nhớ em chôn chặt trong trái tim anh? Dường như anh chưa bao giờ nói nhớ em. Anh nhớ em nhiều hơn cả nỗi đau của những tháng ngày xa cách. Đã bao lâu rồi anh không còn nhìn thấy nụ cười em, nụ cười hạnh phúc chỉ mỗi khi ở bên anh?
Nếu như em biết dưới cơn mưa ngày ta tương phùng, anh đã đau đớn biết nhường nào. Đau vì biết được, em lại đang kìm nén nỗi đau của chính mình. Chỉ đến khi những hạt mưa rơi ào ạt rát buốt em mới dám bật khóc trong cái âm thanh của mưa. Mất đi một người thân, nhưng nỗi đau trong em có cả hận thù. Vậy mà lúc em cần anh nhất thì anh vẫn còn đang chìm ngập trong nỗi day dứt về em. Gương mặt em lúc đó đủ lạnh để có thể lừa gạt người khác. Nhưng em biết không? Đứng trước anh, em diễn tệ lắm.
Em đã nói người như anh rồi sẽ kết hôn,sẽ có một cuộc sống gia đình bình thường như bao người. Đi làm về chơi đùa với con thơ, cùng vợ con ăn bữa cơm nhà ấm cúng. Anh là trụ cột của gia đình, anh sẽ hạnh phúc với những điều bình dị ấy. Suốt bao năm qua, sau những cố gắng cho công việc anh vẫn nghĩ vể một tương lai như thế là lẽ tất nhiên. Nhưng ai nói anh nhất định sẽ chọn cuộc sống đó. Định mệnh đã sắp đặt sẵn tất cả, nhưng ta có quyền chọn lựa chấp nhận hoặc là không. Lựa chọn nào cũng sẽ có cái giá của nó, chỉ cần bản thân hiểu rõ tất cả đều xứng đáng.
Câu trả lời trong anh đã tìm thấy, khi anh nhìn thấy em một lần nữa ở nơi ta bắt đầu.
- Một lần cho ta quay trở lại nơi bắt đầu, có được không em?
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Hàn Vi
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
No Comment to " Blog Radio 274: Quay lại nơi bắt đầu (phần 2) "