
Giữa lúc cô đang say sưa ngắm hoàng hôn với những ý nghĩ vẩn vơ đó, thì bỗng cô giật bắn mình, khi nhận ra anh đã đứng bên cạnh từ lúc nào không biết. Anh đứng bên cô rất gần, gần đến nỗi cô cảm giác được hơi ấm từ hơi thở anh khi cô bất giác quay mặt lại về phía anh. Anh không nói gì nhưng đôi mắt nâu buồn của anh nhìn sâu vào mắt cô. Cô bàng hoàng, chính là đôi mắt ấy, đôi mắt của lần đầu tiên. “Trời ơi, là anh..” - Cô thầm nghĩ, đôi môi mấp máy dường như thốt lên, rồi thì cô cũng chỉ nghĩ được có thế. Đầu óc cô quay cuồng như trong một cơn mộng mị, cô không còn thể nào nghĩ gì được nữa, chỉ thấy con tim bất giác loạn nhịp, đập thình thịch trong hơi thở gấp gáp. Chiếc áo ngực mỏng manh phập phồng lên xuống. Hơi thở ấm áp của anh và cô đan vào nhau rồi tan biến trên hai gương mặt im như tượng. Anh cúi xuống, gần hơn. Mỗi lúc cô lại thấy hơi thở anh nóng dần trên má rồi lan nhanh xuống bầu ngực còn đang hổn hển. Đôi mi cô từ từ khép lại như để đón chờ một cái gì khao khát cháy bỏng đã từ lâu. Rồi bỗng cô rùng người lên, co rúm lại khi có một cái gì như là da thịt chạm vào môi nhưng gồ ghề, lạnh ngắt. Cô bất giác giật mình mở mắt ra, rồi gần như là hét lên tức giận: “Anh…!”
Thì ra cái chạm vào môi cô khi nãy không phải là cái mà như cô đã tưởng tượng, mà là những ngón tay anh.
- Tôi,…tôi xin lỗi!
Anh cúi xuống nói giọng trầm buồn. Điều cuối cùng trên gương mặt buồn rầu của anh mà cô còn có thể nhớ được là ánh mắt anh đã gần như khóc lên.
thank you
ReplyDelete