Blog Radio 290: Trong không khí những người con hướng về cha với những tình cảm chân thành tốt đẹp nhất, mời các thính giả Blog Radio dành 30' của chương trình dành tặng cha những tình cảm trân trọng, thân yêu nhất. Đặc biệt cùng chia sẻ, cảm thông với những lá thư của những người con mà cha đã không còn ở bên họ. Mong bạn tìm được sự đồng cảm, sẻ chia và sức mạnh trong những ngày tiếp theo dẫu hôm nay không có cha bên mình. Và rất nhiều thính giả khác, chúng ta sẽ trân trọng, yêu thương hơn phút giây có ba bên mình...
“Mẹ ơi sao mọi người có bố, có cha mà con lại không có? Hay mẹ mua bố khác về cho con đi!”
Tôi còn nhớ như in lúc 3 tuổi tay tôi cầm tấm ảnh của bố, miệng tôi nói với mẹ như vậy. Mẹ chẳng biết nói gì với sự thơ ngây cuả 1 đứa bé 3 tuổi mà chỉ biết khóc.
Tôi không được may mắn như nhiều đứa trẻ khác, lúc mới 2 tuổi bố tôi ra đi vì 1 căn bệnh hiểm nghèo bỏ lại 2 mẹ con côi cút nuôi nhau nơi đất khách quê người. Mẹ tôi một mình nuôi tôi ăn học đến nơi đến chốn, thà nhịn đói cho con ăn học tử tế chứ không để khổ như mẹ.
Lúc bố ra đi, tôi nào đâu biết mặt bố nhưng mẹ bảo tiếng nói đầu đời của tôi là tiếng "bố" chứ không phải tiếng mẹ như mọi người, lúc mới biết nói tôi chỉ biết gọi "bố", chẳng biết nói từ khác. Mọi người thỉnh thoảng cứ hỏi mày đã bao giờ mơ thấy bố chưa? Thực sự là chưa bởi không biết mặt bố làm sao mà mơ được?
Nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa được bố cõng đi chơi, được bố đánh khi nó mải chơi không chịu học bài mà tôi thấy tủi thân vô cùng, tôi rơm rớm những giọt nước mắt như lúc tôi đang ngồi viết nhật ký này đây. Tôi cũng mong mình có bố như mọi người, mong được bố cõng đi chơi khắp xóm, mong được bố khuyên những lời khuyên chân thành, mong được bố đánh mỗi khi mình hư hỏng, mong được tâm sự cùng bố mỗi khi mình thích một ai đó, mong được thấy cả nhà mình cùng ăn chung 1 mâm cơm do mẹ nấu, mong được gọi từ "bố" mỗi ngày...
- Lá thư trong tuần: Những thông điệp của các thính giả Blog Radio gửi tới đấng sinh thành qua trang Fanpage của Blog Radio
- Con thèm được gọi bố mỗi ngày!
“Mẹ ơi sao mọi người có bố, có cha mà con lại không có? Hay mẹ mua bố khác về cho con đi!”
Tôi còn nhớ như in lúc 3 tuổi tay tôi cầm tấm ảnh của bố, miệng tôi nói với mẹ như vậy. Mẹ chẳng biết nói gì với sự thơ ngây cuả 1 đứa bé 3 tuổi mà chỉ biết khóc.
Tôi không được may mắn như nhiều đứa trẻ khác, lúc mới 2 tuổi bố tôi ra đi vì 1 căn bệnh hiểm nghèo bỏ lại 2 mẹ con côi cút nuôi nhau nơi đất khách quê người. Mẹ tôi một mình nuôi tôi ăn học đến nơi đến chốn, thà nhịn đói cho con ăn học tử tế chứ không để khổ như mẹ.
Lúc bố ra đi, tôi nào đâu biết mặt bố nhưng mẹ bảo tiếng nói đầu đời của tôi là tiếng "bố" chứ không phải tiếng mẹ như mọi người, lúc mới biết nói tôi chỉ biết gọi "bố", chẳng biết nói từ khác. Mọi người thỉnh thoảng cứ hỏi mày đã bao giờ mơ thấy bố chưa? Thực sự là chưa bởi không biết mặt bố làm sao mà mơ được?
Nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa được bố cõng đi chơi, được bố đánh khi nó mải chơi không chịu học bài mà tôi thấy tủi thân vô cùng, tôi rơm rớm những giọt nước mắt như lúc tôi đang ngồi viết nhật ký này đây. Tôi cũng mong mình có bố như mọi người, mong được bố cõng đi chơi khắp xóm, mong được bố khuyên những lời khuyên chân thành, mong được bố đánh mỗi khi mình hư hỏng, mong được tâm sự cùng bố mỗi khi mình thích một ai đó, mong được thấy cả nhà mình cùng ăn chung 1 mâm cơm do mẹ nấu, mong được gọi từ "bố" mỗi ngày...
"Con mong lắm bố ạ, con muốn được gọi thật to 2 tiếng "bố ơi!". Có thể bố sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng con gọi nhưng con muốn nói con yêu bố rất nhiều. Con thèm lắm cảm giác có bố bởi con đâu biết cảm giác có bố sẽ hạnh phúc như thế nào? Không có bố, mẹ con con phải sống trong tủi nhục bao năm qua, bị người ta bắt nạt, bên ngoại thì xa xôi, bên nội thì gần như cắt đứt liên lạc, họ chẳng bao giờ đoái hoài đến con nhưng con vẫn yêu họ lắm, bởi họ dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của con. Có thể họ chẳng nhớ hoặc trong tâm trí họ chẳng bao giờ có con nhưng con vẫn yêu họ bởi họ vẫn là nguồn gốc của con.
May mắn thay, cuộc đời không quá bất công với con khi con còn có mẹ, người đã tần tảo nuôi con ăn học, vất cả sớm hôm để con nên người. Nhưng bù lại con đã là được gì cho mẹ? Có thể trong mắt mọi người con là một đứa con ngoan, hiếu thảo nhưng con vẫn thấy mình không xứng với điều đó, con chưa thực sự ngoan, thỉnh thoảng hay cãi lời mẹ làm cho mẹ buồn.
Từ nhỏ đến giờ lúc nào con cũng thấy buồn, buồn vì nhiều chuyện, nhưng nỗi buồn lớn nhất là không được gọi tiếng "bố". Những lúc con vui con vẫn thấy trong lòng mình man mác buồn. Có lẽ đến đây thôi, con không viết tiếp nữa bởi con sợ mình sẽ khóc."
• Gửi từ Lưu Tuấn Nghĩa – nghiapito@
May mắn thay, cuộc đời không quá bất công với con khi con còn có mẹ, người đã tần tảo nuôi con ăn học, vất cả sớm hôm để con nên người. Nhưng bù lại con đã là được gì cho mẹ? Có thể trong mắt mọi người con là một đứa con ngoan, hiếu thảo nhưng con vẫn thấy mình không xứng với điều đó, con chưa thực sự ngoan, thỉnh thoảng hay cãi lời mẹ làm cho mẹ buồn.
Từ nhỏ đến giờ lúc nào con cũng thấy buồn, buồn vì nhiều chuyện, nhưng nỗi buồn lớn nhất là không được gọi tiếng "bố". Những lúc con vui con vẫn thấy trong lòng mình man mác buồn. Có lẽ đến đây thôi, con không viết tiếp nữa bởi con sợ mình sẽ khóc."
• Gửi từ Lưu Tuấn Nghĩa – nghiapito@
- Nhật ký về cha
Ngày 6 tháng 6 năm 2013
Một tháng sau ngày cha mất, mọi chuyện cũng tạm ổn dần. Mẹ ít khóc hơn nhưng lâu lâu Mẹ lại nhắc về Cha. Thấy cái gì liên quan đến Cha là Mẹ lại nhắc rồi nước mắt Mẹ cũng rơi làm con cũng xót. Mẹ nói “ Nếu Cha con không mất vào lúc này thì Cha con sống thọ lắm”. Con cũng nghĩ như Mẹ nhưng đâu có ngờ số phận này cướp mất Cha đi rồi. Cướp Cha đi bất ngờ quá khiến con không hiểu nỗi lí do là gì.
Từ ngày Cha mất con về nhà ba lần nhưng chỉ thấy nét buồn trên gương mặt của cả nhà mình và không khí hiu quạnh đến se lòng. Tiếng cười duy nhất có được khi vui đùa và nhìn thấy sự ngây thơ, vô tư của đứa cháu nhỏ vừa tròn 2 tuổi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó là con lại nghĩ tới Cha vì nó có nét hơi giống Cha và Cha cưng nó lắm. Khi Cha còn bên gia đình mình, nó cũng đeo Ông Ngoại suốt, cứ gọi “ Ông Ngoại ơi! Ông Ngoại đâu rồi?” Thế nhưng từ ngày Cha đi xa nó chẳng gọi “Ông Ngoại ơi” nữa. Mẹ hỏi nó “Ông Ngoại đâu rồi con?”, nó trả lời ngọng nghịu “Ông Ngoại ngủ..chết rồi..” Con thương nó lắm vì nó giờ này cũng giống con lúc nhỏ. Tuổi thơ của con, con chẳng có tí ký ức nào về Ông Bà vì từ nhỏ cả Ngoại và Nội đều mất sớm. Con không biết được cảm giác được gọi Ông Bà như thế nào và cũng không cảm nhận được tình thương của Ông Bà là gì. Nhưng từ nhỏ đã như thế nên con cũng quen dần.
Đây là lần thứ ba con về nhà, là lần đầu tiên con xuống xe tốc hành mà không có ai đón con về. Con bước đi trong mưa từ ngoài lộ lớn hết 20 phút mới vào đến nhà mình vì nhà mình ở trong con đường nhỏ. Con cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào nữa, Một cảm xúc mà trước giờ con chưa từng có. Về đến nhà chỉ còn đươc thấy Mẹ, anh Hai và anh Ba, con ước gì con còn được nhìn thấy Cha và được Cha “la” con rằng “ Trời mưa sao không đục? Có ướt áo không con?” Nhưng rồi đó chỉ là hy vọng và chút ký ức về những gì đã qua, còn bây giờ con phải đối diện với cái hiện tại này…
Một tháng sau ngày cha mất, mọi chuyện cũng tạm ổn dần. Mẹ ít khóc hơn nhưng lâu lâu Mẹ lại nhắc về Cha. Thấy cái gì liên quan đến Cha là Mẹ lại nhắc rồi nước mắt Mẹ cũng rơi làm con cũng xót. Mẹ nói “ Nếu Cha con không mất vào lúc này thì Cha con sống thọ lắm”. Con cũng nghĩ như Mẹ nhưng đâu có ngờ số phận này cướp mất Cha đi rồi. Cướp Cha đi bất ngờ quá khiến con không hiểu nỗi lí do là gì.
Từ ngày Cha mất con về nhà ba lần nhưng chỉ thấy nét buồn trên gương mặt của cả nhà mình và không khí hiu quạnh đến se lòng. Tiếng cười duy nhất có được khi vui đùa và nhìn thấy sự ngây thơ, vô tư của đứa cháu nhỏ vừa tròn 2 tuổi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó là con lại nghĩ tới Cha vì nó có nét hơi giống Cha và Cha cưng nó lắm. Khi Cha còn bên gia đình mình, nó cũng đeo Ông Ngoại suốt, cứ gọi “ Ông Ngoại ơi! Ông Ngoại đâu rồi?” Thế nhưng từ ngày Cha đi xa nó chẳng gọi “Ông Ngoại ơi” nữa. Mẹ hỏi nó “Ông Ngoại đâu rồi con?”, nó trả lời ngọng nghịu “Ông Ngoại ngủ..chết rồi..” Con thương nó lắm vì nó giờ này cũng giống con lúc nhỏ. Tuổi thơ của con, con chẳng có tí ký ức nào về Ông Bà vì từ nhỏ cả Ngoại và Nội đều mất sớm. Con không biết được cảm giác được gọi Ông Bà như thế nào và cũng không cảm nhận được tình thương của Ông Bà là gì. Nhưng từ nhỏ đã như thế nên con cũng quen dần.
Đây là lần thứ ba con về nhà, là lần đầu tiên con xuống xe tốc hành mà không có ai đón con về. Con bước đi trong mưa từ ngoài lộ lớn hết 20 phút mới vào đến nhà mình vì nhà mình ở trong con đường nhỏ. Con cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào nữa, Một cảm xúc mà trước giờ con chưa từng có. Về đến nhà chỉ còn đươc thấy Mẹ, anh Hai và anh Ba, con ước gì con còn được nhìn thấy Cha và được Cha “la” con rằng “ Trời mưa sao không đục? Có ướt áo không con?” Nhưng rồi đó chỉ là hy vọng và chút ký ức về những gì đã qua, còn bây giờ con phải đối diện với cái hiện tại này…
Con về được một tuần rồi con lại đi. Và con chẳng còn biết cảm giác vui khi về nhà là thế nào nữa. Ở nhà một tuần bao ký ức về Cha cứ xuất hiện trong đầu con, con nghĩ về cha và cảm giác buồn nhiều hơn khi con ở Thành Phố. Ở Thành Phố con có thể tạm thời quên đi nỗi đau này bởi nhịp sống ồn ào nơi Đất lạ nhưng về nhà có quá nhiều thứ quen thuộc làm con nao lòng.
Và đây cũng là lần đầu tiên con đi lên Thành Phồ cũng không có ai đưa con ra xe vì ai cũng bận bịu. Cảm xúc bây giờ chỉ có thể tóm gọn trong một từ “nhói”. Lúc trước còn có Cha, mỗi lần con đi là cả nhà mình đều xúm xít lại khi con chuẩn bị hành trang lên thành phố và anh Ba là người đưa con ra xe, rồi Cha và Mẹ luôn nhìn theo từng bước chân của con vậy mà giờ đây…chỉ mình con lẻ loi tự bước đi một mình.
Bây giờ nước mắt con không rơi nhiều nữa, những lúc nhớ và nghĩ về cha con thấy cay cay nơi khóe mắt. Mỗi buổi tối khi ngồi bên cái máy tính con lại buồn và không thể nào ngăn được cảm xúc của mình, chênh vênh, hụt hẫng lắm. Bao nhiêu cảm xúc cứ rối bời. Con sợ nhất là cái cảm giác đau lắm nhưng nước mắt không rơi được.Gía như nước mắt có thể rơi để vơi đi nỗi đau này. Những lúc con cần khóc thì nước lại không rơi chỉ có thể khóc trong suy nghĩ, trong lòng mình... Con không biết là mình quá mạnh mẽ hay vì con đã chai lì với những cảm xúc. Có quá nhiều nỗi buồn xảy ra trong cuộc sống của con khiến con hận cuộc đời này và hận cả bản thân mình. Hận đời này vì nó bất công và phủ phàng, đắng cay và nghiệt ngã với con, với những người thân con yêu thương nhất. Và con hận cả bản thân mình vì đã 20 tuổi đầu mà con vẫn không chiến thắng nỗi mình, con chưa làm được điều gì cho gia đình mà chỉ khiến cả nhà phải lo lắng cho con. Đôi lúc con ghét mình lắm, sống thế nào để rồi khi nhìn lại quá khứ chỉ thấy buồn và tiếc nuối cho những gì đã qua. Giờ đây không còn được Cha che chở và lo lắng cho con nữa, con nhận ra mình phải tự bước đi trên con đường này mặc dù cuộc đời chông chênh theo từng bước chân của con. Con sẽ cố để không gục ngã trước số phận mặc dù con đã té rất đau và đang dần ngã quỵ. Con sẽ cố đứng dậy và bước đi thật vững vàng để không phụ tình thương mà Cha đã dành cho con và những gì mà Cha đã lo cho con có được ngày hôm nay và con biết ở nơi xa đó Cha luôn dõi theo đứa con gái út này. Con thương Cha nhiều lắm…!
Và đây cũng là lần đầu tiên con đi lên Thành Phồ cũng không có ai đưa con ra xe vì ai cũng bận bịu. Cảm xúc bây giờ chỉ có thể tóm gọn trong một từ “nhói”. Lúc trước còn có Cha, mỗi lần con đi là cả nhà mình đều xúm xít lại khi con chuẩn bị hành trang lên thành phố và anh Ba là người đưa con ra xe, rồi Cha và Mẹ luôn nhìn theo từng bước chân của con vậy mà giờ đây…chỉ mình con lẻ loi tự bước đi một mình.
Bây giờ nước mắt con không rơi nhiều nữa, những lúc nhớ và nghĩ về cha con thấy cay cay nơi khóe mắt. Mỗi buổi tối khi ngồi bên cái máy tính con lại buồn và không thể nào ngăn được cảm xúc của mình, chênh vênh, hụt hẫng lắm. Bao nhiêu cảm xúc cứ rối bời. Con sợ nhất là cái cảm giác đau lắm nhưng nước mắt không rơi được.Gía như nước mắt có thể rơi để vơi đi nỗi đau này. Những lúc con cần khóc thì nước lại không rơi chỉ có thể khóc trong suy nghĩ, trong lòng mình... Con không biết là mình quá mạnh mẽ hay vì con đã chai lì với những cảm xúc. Có quá nhiều nỗi buồn xảy ra trong cuộc sống của con khiến con hận cuộc đời này và hận cả bản thân mình. Hận đời này vì nó bất công và phủ phàng, đắng cay và nghiệt ngã với con, với những người thân con yêu thương nhất. Và con hận cả bản thân mình vì đã 20 tuổi đầu mà con vẫn không chiến thắng nỗi mình, con chưa làm được điều gì cho gia đình mà chỉ khiến cả nhà phải lo lắng cho con. Đôi lúc con ghét mình lắm, sống thế nào để rồi khi nhìn lại quá khứ chỉ thấy buồn và tiếc nuối cho những gì đã qua. Giờ đây không còn được Cha che chở và lo lắng cho con nữa, con nhận ra mình phải tự bước đi trên con đường này mặc dù cuộc đời chông chênh theo từng bước chân của con. Con sẽ cố để không gục ngã trước số phận mặc dù con đã té rất đau và đang dần ngã quỵ. Con sẽ cố đứng dậy và bước đi thật vững vàng để không phụ tình thương mà Cha đã dành cho con và những gì mà Cha đã lo cho con có được ngày hôm nay và con biết ở nơi xa đó Cha luôn dõi theo đứa con gái út này. Con thương Cha nhiều lắm…!
- Gửi từ Van Nguyen <angmaynho@>
- Chốn bình yên xa xăm
“01665376XXX” – “ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc đươc” . Dẫu biết rằng đầu dây bên kia sẽ vang lên câu nói ấy, nhưng sao tôi vẫn cứ bấm những con số ấy trong vô thức. Hình như nó đã là thói quen của tôi kể từ ngày đó, cái ngày mà ông trời đã mang ba rời xa tôi mãi mãi.
Hằng ngày tôi vẫn tự hỏi tại sao ba không giữ lời hứa chứ, ba từng nói ba sẽ luôn nhắn tin cho con gái cơ mà. Đứng canh mộ ba tôi như đang ở nơi cuối con đường, nước mắt hay nước mưa đang rơi nhỉ?” Ba à, ba khỏe không”, “ Ba à, ba ăn cơm chưa” …. “con nhớ ba lắm” chỉ mong được nói chuyện cùng ba, chỉ mong những tin nhắn tôi gửi đi được báo 2 chữ “thành công” nhưng đó vẫn là giấc mơ, một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Phải chi thời gian quay lại, phải chi con trò chuyện cùng ba nhiều một chút, phải chi con có thể nói một lần rằng: “ con yêu ba” thì giờ đây con đã không phải hối tiếc đến thế này. Trước đây có ai đã từng nói: “ vô tư quá cũng là một cái tội” giờ đây tôi đã thấu hiểu, hiểu để trưởng thành hơn, hiểu để sống tốt hơn, hiểu để trân trọng những gì đang có.
Giờ đây khi cuộc sống của mỗi người trong gia đình đã trở về binh thường, mẹ , anh và chị bắt đầu lại công viêc và tôi cũng đã bận rộn cho bài báo cáo thực tập tôt nghiệp nhưng hằng đêm hình ảnh ba vẫn luôn hiện lên trong tôi để rồi để tự hỏi mình : “ cái gì đang rơi thế không biết, sao mắt mình lại cay thế này”. Cuộc đời là một bộ phim dài tập và ba à con đã cùng ba trải qua 22 tập, 22 năm sống trong tình thương sự bảo boc, che chở của ba, con thầm cảm ơn duyên phận đã đưa con đến là con gái của ba. Tôi vẫn luôn tự bảo rằng sẽ cố gắng hơn, mạnh mẽ hơn một chút nhưng sao khó quá, một vết thương không biết bao giờ lành. Ở nơi xa ấy tôi biết ba vẫn luôn âm thầm dõi theo bước chân của chị em tôi, ba vẫn như ngày nào quan tâm lo lắng dù là những lúc công tác xa hay ở tận trời cao xa xăm kia. Ba không muốn con gái ba khóc, không muốn con buồn vì vậy mà lặng lẽ ra đi, ra đi mà không gặp chị em con lần cuối. Nhưng ba à, tha lỗi cho đứa con hư này, con sẽ vẫn khóc, vẫn đau nhưng rồi khi nhìn lại những yêu thương đã qua, những hạnh phúc đã có trong quá khứ con sẽ đứng dậy nhanh thôi, một ngày nào đó đứng trước mộ ba con sẽ mỉm cười thật tươi ba nhé.
Đúng là khi mất đi mới biết cảm giác đau là thế nào? hi vọng tất cả mọi người luôn trân trọng những gây phút hạnh phút bên người thân của mình vì đó là những giây phút vĩnh cửu, hãy nói rằng ban yêu họ nhiều lắm vì trong vô số người trên trái đất này vì sao lại có duyên là người thân của nhau. Con sẽ mạnh mẽ hơn đổi lại ba phải sống tốt nha, con sẽ vẫn nhắn tin, gọi điện hằng ngày ba sẽ không bao giờ cô đơn vì mẹ và chị em con luôn cạnh ba. “ Con yêu ba” ba vẫn đang nghe đúng không? Bình yên ba nhé!
Hằng ngày tôi vẫn tự hỏi tại sao ba không giữ lời hứa chứ, ba từng nói ba sẽ luôn nhắn tin cho con gái cơ mà. Đứng canh mộ ba tôi như đang ở nơi cuối con đường, nước mắt hay nước mưa đang rơi nhỉ?” Ba à, ba khỏe không”, “ Ba à, ba ăn cơm chưa” …. “con nhớ ba lắm” chỉ mong được nói chuyện cùng ba, chỉ mong những tin nhắn tôi gửi đi được báo 2 chữ “thành công” nhưng đó vẫn là giấc mơ, một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Phải chi thời gian quay lại, phải chi con trò chuyện cùng ba nhiều một chút, phải chi con có thể nói một lần rằng: “ con yêu ba” thì giờ đây con đã không phải hối tiếc đến thế này. Trước đây có ai đã từng nói: “ vô tư quá cũng là một cái tội” giờ đây tôi đã thấu hiểu, hiểu để trưởng thành hơn, hiểu để sống tốt hơn, hiểu để trân trọng những gì đang có.
Giờ đây khi cuộc sống của mỗi người trong gia đình đã trở về binh thường, mẹ , anh và chị bắt đầu lại công viêc và tôi cũng đã bận rộn cho bài báo cáo thực tập tôt nghiệp nhưng hằng đêm hình ảnh ba vẫn luôn hiện lên trong tôi để rồi để tự hỏi mình : “ cái gì đang rơi thế không biết, sao mắt mình lại cay thế này”. Cuộc đời là một bộ phim dài tập và ba à con đã cùng ba trải qua 22 tập, 22 năm sống trong tình thương sự bảo boc, che chở của ba, con thầm cảm ơn duyên phận đã đưa con đến là con gái của ba. Tôi vẫn luôn tự bảo rằng sẽ cố gắng hơn, mạnh mẽ hơn một chút nhưng sao khó quá, một vết thương không biết bao giờ lành. Ở nơi xa ấy tôi biết ba vẫn luôn âm thầm dõi theo bước chân của chị em tôi, ba vẫn như ngày nào quan tâm lo lắng dù là những lúc công tác xa hay ở tận trời cao xa xăm kia. Ba không muốn con gái ba khóc, không muốn con buồn vì vậy mà lặng lẽ ra đi, ra đi mà không gặp chị em con lần cuối. Nhưng ba à, tha lỗi cho đứa con hư này, con sẽ vẫn khóc, vẫn đau nhưng rồi khi nhìn lại những yêu thương đã qua, những hạnh phúc đã có trong quá khứ con sẽ đứng dậy nhanh thôi, một ngày nào đó đứng trước mộ ba con sẽ mỉm cười thật tươi ba nhé.
Đúng là khi mất đi mới biết cảm giác đau là thế nào? hi vọng tất cả mọi người luôn trân trọng những gây phút hạnh phút bên người thân của mình vì đó là những giây phút vĩnh cửu, hãy nói rằng ban yêu họ nhiều lắm vì trong vô số người trên trái đất này vì sao lại có duyên là người thân của nhau. Con sẽ mạnh mẽ hơn đổi lại ba phải sống tốt nha, con sẽ vẫn nhắn tin, gọi điện hằng ngày ba sẽ không bao giờ cô đơn vì mẹ và chị em con luôn cạnh ba. “ Con yêu ba” ba vẫn đang nghe đúng không? Bình yên ba nhé!
• trang pham email trangpham.qn59@
- Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh - Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
No Comment to " Blog Radio 290: Xin mãi luôn có cha bên đời! "