Có ai đó đã nói rằng: “Tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau”. Nếu thật sự có duyên gặp gỡ và bước vào trái tim của nhau thì dù xa cách đến mấy cũng sẽ gặp lại nhau. Tình yêu trong khoảng cách giống như một ngọn lửa trong gió, gió sẽ thổi bùng những ngọn lửa đủ mạnh mẽ và sẽ giập tắt những ngọn lửa mong manh. Liệu tình yêu của bạn có đủ lớn để vượt qua những thử thách, trở ngại đó?
Trong số Blog Radio lần này, xin mời các bạn hãy lắng nghe những lá thư tình, những tâm sự của các chàng trai có người thương đang chời đợi ở phương xa. Vượt qua trở ngại của khoảng cách địa lí, họ vẫn giữ một niềm tin mãnh liệt rằng, nhất định một ngày nào đó họ sẽ được sống hạnh phúc bên người họ yêu thương.
Lá thư đầu tiên được gửi từ một chàng trai trót yêu một cô gái người Cambodia trong một chuyến đi công tác dài hạn. Anh tâm sự: “Tôi đón nhận tình yêu của em như mảnh đất giữa mùa khô hạn đón chờ con mưa. Em yêu tôi bằng tình yêu hồn nhiên như nụ cười của em vậy”.Mời các bạn hãy lắng nghe lá thư của chàng trai có biệt danh là Lee Nemo với tựa đề: Tôi yêu em, một tình yêu mộc mạc.
• Tôi yêu em, một tình yêu mộc mạc
Ban đầu, tôi chỉ đứng xa nhìn em rồi gật đầu chào. Em e thẹn và ngại ngùng. Dần dần tôi cũng giao tiếp được một số câu bằng tiếng bản địa. Một tháng, không thường xuyên lắm, tôi đến quán của em 3 lần để mua thẻ nạp điện thoại. Em làm thuê cho anh chị người nhà. Em và một người nữa ngồi ở vỉa hè trước của quán, dưới chiếc ô bán SIM và tư vấn cho khách hàng. Dưới cái nóng ở Cambodia, tôi thấy thương em. Hàng ngày, tôi cũng thường đạp xe đi qua quán chỗ em làm, tôi nhìn em và gật đầu chào.
Tôi còn nhớ lần đầu gặp gỡ và nói chuyện với em là hôm tôi đi bộ bên bờ sông đến chợ mua đồ ăn. Em đang đi dạo cùng cô nhóc con chị chủ. Tôi nhìn thấy em, nhác thấy khuôn mặt quen quen mình đã gặp ở đâu đó. Em nhìn tôi cười e thẹn, em và tôi nói với nhau mấy câu, tôi “à” ra một tiếng ngạc nhiên, thì ra em là nhân viên cửa hàng điện thoại mà tôi thường hay ghé qua. Thảo nào trông em quen đến vậy. Em có đôi mắt đẹp. Khuôn mặt em không đẹp rực rỡ nhưng rất duyên, em có nụ cười thật hiền. Em và tôi cùng dạo bước một đoạn nhỏ, đứa trẻ nghịch ngợm chạy quanh làm em lúc nào cũng phải để mắt. Nhìn cách em dịu dàng chăm sóc đứa nhỏ, tôi thấy em càng đẹp và hiền từ biết bao nhiêu. Rồi mỗi buổi chiều, tôi cố gắng đi trên con đường đó để mong gặp được em. Nhưng rất lâu, em không đi dạo cùng đứa nhỏ, em bận việc bán hàng.
Tôi không biết mình nhớ và thương em bao giờ. Chỉ biết rằng, mỗi khi có dịp đi qua của hàng, tôi thường đưa mắt hướng tìm em. Một ngày, chúng tôi trao đổi số điện thoại. Sau đó là những lời lẽ yêu thương. Tôi đón nhận tình yêu của em như mảnh đất giữa mùa khô hạn đón chờ con mưa. Em yêu tôi bằng tình yêu hồn nhiên như nụ cười của em vậy. Tôi hạnh phúc khi ở một nơi xa lạ, khi mà văn hóa và ngôn ngữ bất đồng, có một người con gái yêu tôi. Tôi phải cố gắng để giao tiếp và hiểu được những lời em nói. Tôi yêu người con gái hồn nhiên và mạnh mẽ ấy. Tôi nhớ những khi bàn tay em tìm bàn tay tôi vội vã khi hai chúng tôi ngồi trên xe. Rồi những nụ hôn hồi hộp, vội vã em trao tôi.
Tôi biết rằng, tình yêu không có lí do. Chỉ đơn giản, chúng ta nghe theo tiếng gọi của trái tim. Tôi thấy thương em và yêu em biết nhường nào. Tôi sắp phải rời xa em, không biết khi nào mới gặp lại. Nhưng tôi biết nụ hôn vội vã của em trao đủ để hằn vào trái tim tôi một nỗi nhớ không thể nào quên.
• Gửi từ Lee Nemo <workadp@>
“Tình yêu không có lí do, chỉ đơn giản là chúng ta nghe theo tiếng gọi của trái tim”. Vì vậy anh đã trao trọn trái tim của mình cho người con gái dịu hiền ở xứ sở Cambodia xa xôi đầy nắng và gió. Mặc dù họ sắp phải rời xa nhau nhưng nhất định một ngày nào đó tình yêu sẽ mang họ trở lại bên nhau.
“Cuộc đời chông chênh như bước chân say,
Em dịu ngọt như trái thơm đầu vụ.
Anh lang thang trên môi em cười nụ,
Tìm chân thành trong lúc nắm tay nhau.
Dù men nồng làm đôi mắt ta cay,
Dù nước mắt chảy mòn bao hạnh phúc,
Anh biết ngọt ngào - giản đơn - duy nhất,
Là trái tim mình thổn thức vì em!”
(Anh biết, Hoàng Thị Hiền - hiencb1990@)
Khoảng cách của không gian và thời gian không đáng sợ bằng khoảng cách giữa hai trái tim, hai tâm hồn. Chỉ cần trong trái tim vẫn còn hình ảnh của nhau thì dù xa cách đến mấy cũng sẽ trở về bên nhau. Đó cũng là tâm sự của chàng trai trong lá thư với tựa đề: Hà Nội và em – hai tình yêu dường như là một.
• Hà Nội và em – hai tình yêu dường như là một
Hà Nội với anh như một câu chuyện dài, thì thầm, êm ả. Với anh, như một hoài niệm, nỗi nhớ miên man. Hà Nội rộng lớn quá mà đôi khi cũng chật hẹp quá, làm sao chứa đựng hết những nỗi niềm. Hà Nội đôi khi nồng nàn, đôi khi dịu nhẹ những thứ hương hoa ám ảnh, vương vấn về đêm – như em vậy...
Hà Nội về đêm, có thể lặng nghe tiếng xào xạc bên vạt đường mơ ngủ. Cái cảm giác như muốn rón rén, tránh làm ồn, không phải bởi vì sợ đánh thức một ai đấy giật mình, mà chỉ bởi vì không muốn làm con phố buồn thiu bỗng nhiên hoảng sợ. Lòng người những khi xáo động, cũng chẳng cần an ủi vỗ về quá nhiều, càng không cần những lời chỉ trích. Chỉ cần ngồi nghe, lắng nghe, chỉ vậy thôi. Em của anh cứ nhẹ nhàng, bình yên và giản dị. Em đôi khi thật gần, dễ nhận ra, dễ lắng nghe, đôi khi cứ rộng lớn quá. Anh mải miết, loay hoay kiếm tìm, để rồi phải chăng nhiều lần quá, cứ làm xao động, ồn ào.
Hà Nội về đêm, nghe con sóng hồ Tây vỗ rì rào, nghe thứ mùi ngai ngái của gió bay tới, nghe thành phố cựa mình ngủ yên. Chỉ muốn trong chốc lát, cái ý nghĩ trẻ con thèm được nhảy xuống, thỏa thuê trong dòng nước mát ấy mà chẳng được. Thèm muốn đôi khi chỉ dừng lại ở lí trí, và bởi vì thế nên ham muốn càng căng tràn. Cũng như anh nghe người ta bảo yêu một ai đấy không có tình cảm với mình, thì đừng bao giờ ngừng yêu họ. Ừ thì có những thứ đôi khi biết là va vấp nhưng con người ta cứ dấn thân vào, như dấn vào một cuộc phiêu lưu mới. Và sau mỗi lần trải nghiệm, thứ người ta còn để lại cho mình, luôn là một hay một vài bài học.
Hà Nội về đêm như em vậy, luôn có những khoảng yên bình, tĩnh lặng đến nao lòng, nhưng luôn làm anh thấy cồn cào, mong nhớ. Nhớ Hà Nội ngay trong lòng Hà Nội. Nhớ em ngay cả khi sáng sớm tinh mơ, cầm vội bó hoa chạy qua, rồi lại quay về. Nhớ em, nhớ ngay cả một buổi tối mùa đông giá rét, gặp nhau chỉ chốc lát, ngại ngùng nhìn nhau, hỏi qua vài câu chuyện rồi lại trở về. Hà Nội ấy và em đây, những khoảng đêm rực rỡ ánh đèn, nhìn có vẻ rất rõ ràng, tinh tươm, nhưng thực ra, càng đi, càng chìm đắm vào nơi ấy, càng thấy mơ hồ, xa xăm. Những con đường chật hẹp buổi ban ngày, vào buổi đêm trở nên dài rộng, mênh mông và hun hút. Những kí ức về em, cứ mỏng manh, vụn vặt, nhưng xa rồi, tất cả lấp đầy nỗi nhớ của anh.
Em đã từng nhiều lần nhắn nhủ, mong muốn và chúc anh bình yên. Em cũng từng có lần bảo anh đừng trốn tránh gì cả, nên đối mặt với mọi thứ. Và để rồi em biến mất. Anh biết đối mặt với thứ gì đây, khi mà không thấy em. Anh tìm thấy bình yên như thế nào, khi mà em chẳng còn hiện rõ như những gì thuộc về ngày hôm qua. Cuộc sống luôn có những biến cố không mong đợi, chúng ta chẳng có cách nào để thay đổi được nó đâu, thế nên phải thích nghi với nó. Đúng không?
Anh sẽ vẫn học hành, vẫn tiếp tục với mùa thi, với những dự định tương lai phía trước. Thay đổi hay buông lơi những thứ như thế, đơn giản là quá ngu ngốc. Chỉ là, gần như mọi thứ anh làm, đều không còn sự vui vẻ, nhiệt huyết như anh đã từng làm. Chỉ là, anh bỗng chốc nhìn thấy nhiều thứ xung quanh chỉ toàn những thứ màu sắc nhạt nhòa, buồn tẻ. Đôi khi, liếc nhìn một điều gì đấy, mà trước đây vẫn nghĩ là hay ho, chỉ khe khẽ thôi, mỉm cười nhè nhẹ.
Ừ thì,
Có những điều mỏng manh
Nhiều khi chưa kịp giữ
Có những điều muốn thử
Nhưng chỉ đến một lần.
Hà Nội và em – hai tình yêu mà dường như là một.
• Gửi từ Trung Dương <trungbk.512@>
Tình yêu khiến những nơi ta đã qua, những nơi ta từng đến trở nên thân thuộc hơn bao giờ hết. Anh yêu em cũng như tình yêu Hà Nội. Đó là nơi ghi dấu tình yêu của hai người. Cô gái đã rời xa chàng trai nhưng anh vẫn yêu, vẫn nhớ, vẫn mong một ngày nào đó cô trở về. Bởi vì nơi nào có em, nơi đó có tình yêu. Bởi vì “Hà Nội và em – hai tình yêu mà dường như là một”.
Các bạn thân mến. Người ta thường nói: “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ”, nếu có duyên thì xa mấy cũng sẽ gặp nhau. Nhưng trong thời đại công nghệ như ngày nay, có nhiều con đường để ta chia sẻ cảm xúc. Và chàng trai trong lá thư sau đã yêu người con gái đó chỉ từ một vài tấm ảnh, một vài dòng comment trên Facebook. Tình yêu đơn sơ đó cứ lớn dần lên, cho đến một ngày anh quyết định sẽ tự mình chạy đến bên em. Mời các bạn cùng lắng nghe lá thư:
• Anh sẽ tự mình đi, tự mình chạy đến bên em
“Em” - tôi cảm nhận từ này thật đơn sơ, bình dị, như em vậy.
Có thể nói giữa em và tôi là một chuyện tình online đúng nghĩa bởi những lần nói chuyện trên mạng của chúng tôi nhiều hơn ngoài đời. Một ngày đầu năm, lần đầu thấy hình em trên Facebook người bạn thân hồi trung học, tự nhiên tôi đã có cảm tình. Phải mất một thời gian, người bạn này mới tin tôi thật sự muốn làm quen với em. "Em nó còn trẻ, hồn nhiên và ngây thơ. Ông đừng làm gì quá đáng để tui phải trốn, không còn dám nhìn mặt ai trong công ty nữa", và kèm theo đó là số điện thoại. Những tin nhắn làm quen, tin nhắn trả lời, những e-mail đầu tiên, những cuộc điện thoại mà trong đó sự im lặng nhiều hơn lời thoại vì cả hai đều thật sự chẳng biết bắt đầu nói từ đâu. Tất cả tăng dần theo thời gian.
Và rồi, em cũng cởi mở hơn. Tôi cảm thấy vui vì vô tình chúng tôi cũng có nhiều suy nghĩ giống nhau. Cùng thích sự lãng mạn, thích nhạc của Richard Clayderman, thích những bài hát xưa mà nhiều người cảm thấy đã lạc hậu, thích nói rõ những quan điểm sống của nhau. Tôi nhờ bạn mua hoa hồng trắng tặng em, vì cảm thấy màu hoa đó tinh khiết, như em vậy. Ngờ đâu, đó cũng là loài hoa em thích. Đôi khi, những sự tình cờ đáng yêu làm người ta cảm thấy xúc động. Và tôi cảm thấy mến "người bạn ảo" này.
Từ hôm đó, tôi không còn để tên em trong điện thoại nữa. Chỉ một từ gọn lỏn: "Em". Tôi cảm thấy từ này thật ngắn gọn nhưng đơn sơ, giản dị, như em vậy. Một từ tự thân nó có chút gì đó yếu đuối, cần được che chở, như em. Có lần tôi đang bận việc nhà, em gọi đến. Mẹ tôi đưa điện thoại, hỏi: "Em" là ai, tên gì?" Tôi bất ngờ, chỉ biết nói "Mẹ coi đi, tên là "Em" đó!". Mẹ cười:“Thằng này già đầu rồi còn nhí nhảnh”.
Rồi những lần hẹn gặp gỡ, đi ăn cùng nhau vào giờ em nghỉ trưa đã kéo em và tôi đến gần nhau hơn. Suy nghĩ của em êm đềm, nhẹ nhàng, đôi lúc làm tôi cảm thấy xấu hổ vì mình đối lại bằng sự chai sạn, cằn cỗi của một người lớn lên nơi xứ lạ, tự mình đối mặt với đời, chịu nhiều vấp ngã. Nhưng chúng tôi hiểu nhau, và điều đó quan trọng hơn cả. Tôi nhờ em mua giùm một cuốn sách đã lâu lắm tôi không tìm được. "Sao em lại phải mua cho anh? Em sẽ mua cho em, để em hiểu hơn vì sao anh thích cuốn sách đó." – em lúc nào cũng dễ thương như thế.
Thời gian bên em thật sự không nhiều vì tôi phải trở lại làm việc. Ngày tôi đi, em nói nếu có một "happy ending" thì em thấy tình cảm của em dành cho tôi mới trọn vẹn. Tôi hiểu lời em, nhưng không nghĩ giống em. Tôi không thích chữ "end" - sự kết thúc, trong cụm từ đó. Chỉ mong sao có được sự tiếp nối yên bình.
Vì sao trên đời có nhiều sự chia cắt? Vì sao những người yêu nhau vẫn phải xa nhau? Nếu có kiếp sau, tôi mong được sinh ra sớm hơn, để những khoảng cách trong suy nghĩ không quá khác biệt, được ở gần em hơn, quen em sớm hơn, để có thể dành những gì nhẹ nhàng, yên bình nhất cho người tôi yêu. Nhưng đó là chuyện của kiếp sau, giờ tôi vẫn sống với thực tại. Người ta yêu nhau có đôi có cặp. Em yêu tôi ngoài giờ đi làm chỉ về nhà. Nhiều khi thật sự tôi muốn dừng lại vì thấy em thiệt thòi quá. Sự chờ đợi, nhất là với người con gái, thật nặng nề (thời gian đi qua có chờ đợi ai đâu). Nhưng khi đã yêu thì phải có niềm tin, sự cố gắng và hi vọng. Biết tử vi của tôi năm nay không được tốt, em đã gửi tôi tấm bùa bình an của mình. Mối tình đầu của em, nụ hôn đầu em, và cả sự may mắn của em trao đối với tôi rất thiêng liêng, làm tôi quyết tâm hơn nữa hoàn thành công việc mình đã chọn, để ngày trở về tôi tự cảm thấy mình xứng đáng làm chỗ dựa cho em hơn, xứng đáng với sự chờ đợi của em.
Vốn dĩ tôi sống bất cần đời. Nhiều khi điều đó làm tôi trở nên ích kỉ, không cần biết người xung quanh nghĩ gì. Từ khi yêu em, tôi đọc sách nhiều hơn, đọc và nghe Blog Radio, để hiểu hơn về tâm trạng người khác. Em rất thích đọc sách. Nhiều khi giận nhau, em đem những nhân vật xấu xí ra so sánh với tôi, làm tôi giật thót. Tôi càng phải đọc nhiều hơn nữa, để kể em nghe vẫn còn những nhân vật tốt khác, và những nhân vật ấy mới giống tôi hơn.
Những tin nhắn, E-mail, những cuộc điện thoại lại tiếp tục. Vui có, buồn có, nhớ nhung có, giận hờn có. Và có gửi gắm cả niềm hi vọng. Sau những va chạm trong cuộc sống hằng ngày, giây phút được nói chuyện với em làm tôi cảm nhận được sự yên bình, làm tôi có thêm nghị lực để vượt qua những khó khăn. Em có cùng cảm nhận đó không? Chắc là có rồi, vì mình yêu nhau mà, em nhỉ! Xa nhau, sẽ có nhiều ngăn trở, nhưng niềm tin và sự cố gắng sẽ đưa những người yêu nhau đến bến bờ hạnh phúc. Mong sao chúng tôi có thể vượt qua được khoảng thời gian này, để cùng xây đắp được một sự tiếp nối yên bình.
Người ta nói: “Nếu tình yêu là 100 bước, người con trai đi 50 bước, con gái 50 bước thì sẽ đến được với nhau”. Anh xấu lắm, bắt em phải đợi, em chỉ đi 1 bước thôi, còn 99 bước còn lại, anh sẽ tự đi. Không. Chỉ cần em quay mặt về phía anh, cả 100 bước đó, anh sẽ tự mình đi, tự mình chạy đến bên em.
Em biết không,
Anh chỉ mong
Mình không như lời hát.
Để mỗi ngày
Và trong từng giây lát
Luôn được ngồi
Bên em.
• Gửi từ J&J <sarasouka@>
Qua ba lá thư trên, các bạn có cảm nhận được những tình cảm tinh khôi và thuần khiết mà họ dành cho nhau? Tình yêu là điều kì diệu nhất trên đời, nó ghép những mảnh trái tim lại với nhau, để những người xa lạ trở thành hai nửa không thể tách rời. Dù nghìn trùng xa cách nhưng bằng cách này hay cách khác, những trái tim yêu vẫn tìm được đường để đến với nhau. Và nếu một ngày, cuộc sống đẩy họ xa nhau thì tình yêu chân thành sẽ mang họ trở lại cạnh nhau. Những người yêu nhau thật sự nhất định sẽ lại về với nhau, dù thời gian và không gian có dài và xa bao nhiêu đi chăng nữa.
“Mình lại yêu nhau…thêm một lần nữa” cũng là tên của tuyển tập mới nhất do Blog Việt – Blog Radio phát hành. Sách đã được phát hành trên toàn quốc. Mời các bạn đón đọc những truyện ngắn hay nhất trên blogviet.com.vn trong tuyển tập lần này.
Mình lại yêu nhau… thêm một lần nữa! với những truyện ngắn được viết bởi trái tim, những câu chuyện gần gũi thật như của chính bạn hay những người quanh ta, là một tuyển tập truyện ngắn chở đầy thông điệp ý nghĩa để bạn thêm niềm tin yêu vào sức mạnh của tình yêu, để tiếp thêm sức bạn trên hành trình tìm lại tình yêu đích thực của mình.
Hãy thử mở lòng mình ra để yêu thêm một lần nữa khi lựa chọn cuốn sách nhỏ “Mình lại yêu nhau… thêm một lần nữa!” bạn nhé!
“Mình lại yêu nhau… thêm một lần nữa!” - dành tặng những trái tim trên hành trình tìm - lại - tình - yêu!
Và món quà nhỏ Blog Việt – Blog Radio muốn mang đến cho các thính giả lần này là 5 cuốn sách dành cho 5 thính giả có phản hồi tâm đắc nhất ở cuối bài đăng Blog Radio số 303 trên website blogviet.com.vn. Xin mời các bạn hãy truy cập vào website blogviet.com.vn để biết thêm chi tiết.
Các bạn thân mến. Những tâm sự hay sáng tác của các bạn, các bạn đừng quên gửi về Blog Radio qua địa chỉ blogviet@dalink.vn.
Blog Radio được cập nhật hàng tuần vào lúc 0h15’ tại website blogviet.com.vn thứ 7 hàng tuần và 0h30’ trên kênh VOV3 Đài tiếng nói Việt Nam rạng sáng thứ 4 hàng tuần.
Blog Radio được thực hiện bởi giọng đọc Cún Béo cùng nhóm sản xuất Dalink Studio.
hay quá bạn à. đúng là những món quà ý nghĩa dành tặng cho cuộc sống
ReplyDelete