Mới nhất

Viết nên cảm xúc số 1

By phantuanduy - Friday, March 1, 2013 No Comments
một thời.......để rồi đổi thay....
Chắc có lẽ không có con đường bằng phẳng...Tôi đã từng lầm tưởng và mơ ước những thứ cao xa, để hy vọng và rồi để thất vọng. Bước vào năm một đại học, tôi chập chững "bước vào đời" với tâm thế của một cậu học trò nhỏ bé, rụt rè, ngại tiếp xúc, giao tiếp đối với tôi dường như là một điều gì đó thật là khó, tôi cứ "thích" cô lập mình với cuộc sống xung quanh, một ngày đối với tôi là ngồi bên đóng sách vở, để "cày" theo nghĩa mà mọi người gọi là kẻ mọt sách, ... Sau những phút giây đó, tôi lại ngồi trầm ngâm suy nghĩ, đôi khi cứ nghĩ về những thứ vớ vẫn, có những lúc suy nghĩ ra nhiều điều mà chính mình cũng thấy nó thực sự ích kỉ, dường như mình sống quá nội tâm thì phải? Chắc là vậy, không giao du, ít chơi bời. Mọi người cùng xóm trọ luôn nhìn về tồi với 1 ánh mắt xa lạ ngoài cậu bạn học cùng trường đại học. Hồi cấp ba cũng vậy , từ một cậu bạn 8 năm liền học giỏi, tôi đã phá phách gần 2 năm, chơi game, hút thuốc, chơi những trò người ta gọi là phá làng, phá xóm. Thế rồi, một biến cố gia đình lớn xảy ra, đến bây giờ nó vẫn còn dai dẳng trong tiềm thức, khiến cho mình đôi khi cứ sống khép kín, không muốn nói chuyện. Quay trở lại câu chuyện sau năm lớp tám, sau hai năm gọi là chuỗi ngày bê tha. Năm lớp mười tôi nhận kết quả học lực trung bình, gia đình và chính bản thân mình  không nghĩ đó là kết quả của mình. Cha đâm ra sầu tư và càng ngày càng tệ hại vì mình, cộng thêm ông luôn suy nghĩ về một thời sa cơ lỡ vận của mình vì mang danh con ngụy... Thương mẹ, thương cha, tôi biết suy nghĩ hơn, nhưng đôi khi cũng còn quá bốc đồng và hành động"con nít". Con đã "tu" và không có một thứ gì có thể mê hoặc được tôi nữa, game và lũ bạn... Tôi đã tách biệt khỏi cuộc sống mà gần hai năm sa đọa, tuổi thơ chắc đã hết, mình chính thức bước giai đoạn "chuyển tiếp" của cuộc đời. Năm mười một rồi mười hai, hai năm cố gắng và cuối cùng cũng đã đạt được cái danh sinh viên, cái danh mà cha tôi từng hằng mong, tui thì cũng tháy ít nhất đó là con đường đúng, con đường mà ít nhất rồi mình cũng thoát khỏi cảnh bán mặt cho đất bán lưng cho trời.  




Năm ba đại học, giờ nghĩ lại chuyện của mình cũng chẳng ra làm sao, càng nghĩ càng vô nghĩa theo cách nghĩ " \của tôi". Cái tôi suy nghĩ đó quá tiêu cực, rứa sao mà mình vẫn cứ suy nghĩ. tự nhủ, hãy từ bỏ và mình sẽ thành công. Tự thúc bản thân, không ngừng hoàn thiện... Dường như càng lớn ít nhất mình cũng đã biết suy nghĩ hơn. Giờ vẫn luôn tự nhủ :"Hãy luôn thay đổi để thích nghi hơn với cái xã hội rối ren phức tạp ni" :)
1h17' 15/3/2013
Duy Phan







No Comment to " Viết nên cảm xúc số 1 "